Trần Quốc Hưng nhìn qua con lừa đen cùng Tiểu Yêu, hai đứa nó cùng Mộng Mộng chạy ra bên ngoài chơi cùng mấy đứa trẻ khác, Trần Quốc Hưng đi vào trong nhà tìm một cái ghế gỗ ngồi xuống, Hồ bà lấy ra một ấm rồi bắt đầu mang pha thứ gì đó, một lúc sau đẩy đến trước mặt Trần Quốc Hưng với Cơ Như Uyên hai chén nước màu vàng nhạt, đầm mùi hương thơm khoan khoái dễ chịu.
“ Thanh Khâu Tử Đằng, hai vị mời thử.”
Trần Quốc Hưng gật gù bưng lấy chén lên nhấp nhấp, từ miệng truyền tới bụng một cảm giác thoải mái mát mẻ khi và dòng nước chảy đến những bộ vị bên trong cơ thể, Trần Quốc Hưng gật đầu nói.
“ Rất ngon.”
Hồ bà chỉ nhẹ gật đầu rồi cả ba người im lặng thưởng thức Thanh Khâu Tử Đằng, đến cuối cùng Hồ bà là người lên tiếng đầu tiên.
“ Tiền bối các người có thể tha cho hai mẹ con ta được không?”
Trần Quốc Hưng sửng sốt, khóe miệng khẽ nhếch lên nhìn Hồ bà nói.
“ Ta đâu có định làm hại đến các ngươi, bất quá các ngươi đang ở lãnh thổ Đại Việt, mà nơi này lại có quan hệ sâu xa với ta, nên ta mới đi qua nhìn một chút xem rốt cuộc một đầu Yêu Vương tại sao lại ẩn nấp ở nơi này.”
Hồ bà ánh mắt vẫn lộ ra một chút địch ý, Trần Quốc Hưng cười nhàn nhạt nói.
“ Đừng có dùng ánh mắt đó nhìn ta, ngay cả Hoàng Tộc Cửu Vĩ của ngươi có đến ta cũng chẳng sợ, mà ta nghĩ cùng lắm Hồ tộc của ngươi hiện tại chỉ có Thất Vĩ Yêu Hồ mà thôi, mà ta thì chẳng sợ.”
Hồ bà trong lòng cũng kiêng kị rất nhiều, hai con Yêu Hoàng, với hai nhân tộc Luyện Hư Kỳ cường giả, Hồ bà biết mình không phải đối thủ, nếu người ta đã có ý định làm hại thì cả hai hồ tộc cũng chẳng chạy nổi.
“ Tiểu nữ tên Thanh Ly, xin hỏi đại danh của tiền bối?”
Trần Quốc Hưng cười nhạt, con hồ ly này cũng có vẻ không sợ hãi hắn lắm, xem ra trong tay cũng phải có thứ gì đó hay ho mới có chút tự tin như vậy, bất quá hắn cũng không có quan tâm lắm, một con hồ ly chạy từ Man Hoang Nội Vực đến Nam Châu Thổ hiển nhiên cũng không phải dạng tầm thường, Hồ Tộc cùng những chủng tộc yêu thú khác hầu như đều sinh sống ở Man Hoang, nơi đó mới là địa bàn của yêu tộc, còn Nam Châu Thổ này là địa bàn nhân tộc sinh sống.
“ Đạo hiệu của ta là Trần Chân Nhân, còn tên thật thì ngươi không cần biết.”
Vừa nghe đến cái tên Trần Chân Nhân, Thanh Ly biến sắc, chuyện trong tu chân giới dù là ở nơi hẻo lánh này, nhưng một cường giả Yêu Vương cũng nắm được chút ít thông tin lớn của tu chân giới, mấy tháng trước chuyện bốn tông môn nhất lưu của Nam Châu sảy ra đại chiến Thanh Ly cũng đã nghe qua, nhưng chuyện làm người ta kinh sợ nhất là sự xuất hiện của một cường giả tự xưng Trần Chân Nhân, một tay bóp chết một cường giả Luyện Hư Trung Kỳ, bực này cường giả ở thời đại thiên địa biến đổi là chuyện kinh khủng, tu vi cao thâm khó dò.
“ Hẳn là ngươi cũng biết ta, haha danh tiếng có vẻ hơi lớn.”
Trần Quốc Hưng chẳng có một rợi râu nào cũng đưa tay lên vuốt cằm như cao nhân thế ngoại, Thanh Ly chắp tay hành lễ.
“ Tiểu yêu xin ra mắt Chân Nhân.”
Trần Quốc Hưng khẽ gật đầu, rồi phất tay nói.
“ Tinh cờ đi ngang qua đây coi như là duyên số, ta cho ngươi ha sự lựa chọn, một là ta nhận tiểu nha đầu Mộng Mộng làm đệ tử, năm trăm năm thời gian lịch duyệt hồng trần bảo hộ Đại Việt phàm quốc, hai là ngươi nếu muốn Mộng Mộng yên bình sống như một người bình thường thì ta khuyên ngươi nên mang Mộng Mộng rời đi chỗ khác, Đại Việt lãnh thổ không phải nơi các ngươi phân tranh, ngươi hiểu ý ta nói chứ?”
Mộng Mộng là một nhân yêu, sự tồn tại của nhân yêu theo quan niệm của tu sĩ đó chính là đại họa, một là họa cho yêu tộc, hai là họa cho nhân tộc, dù nhân yêu đứng về bên nào thì cũng bất lợi cho bên còn lại, nhân yêu thiên tư được ông trời ưu ái, trong lịch sử nhân yêu cũng đã từng xuất hiện, ai nẫy trưởng thành đều là cường giả phong vân một phương, chính vì cái tỉ lệ sinh ra nhân yêu thấp đến con số không biết bao nhiêu sau dấu phẩy.
( 0,000000000001)
Mỗi lần nhân yêu xuất hiện đều là một thời kỳ đen tối của tu chân giới, thường thường thì nhân yêu nếu bị phát hiện đều bị diệt sát, cũng có rất nhiều kẻ có tâm tư thu dưỡng nhân yêu, Thanh Ly do dự, Trần Quốc Hưng cười nhạt nói.
“ Ta không nhúng tay quá nhiều vào chuyện phân tranh, chỉ muốn bảo hộ Đại Việt cố hương của ta, sắp tới ta cũng chẳng ở lại Nam Châu nữa, ta lấy danh nghĩa của mình bảo hộ Mộng Mộng trưởng thành, Mộng Mộng thì âm thầm bảo hộ một phàm quốc, chuyện này không khó, sự lựa chọn ở trên người ngươi, ta không ép buộc, nhưng nên nhớ ta cũng không thiếu sự lựa chọn khác.”
Thanh Ly suy nghĩ một hồi lâu, rồi hướng tới Trần Quốc Hưng chắp tay nói.
“ Tiền bối, Mộng Mộng nhà ta có một người sư phụ như tiền bối là phúc phận của nó.”
“ Tốt.”
Trần Quốc Hưng đưa cho