Một tháng sau, trước cửa thôn Thanh Ly cùng Mộng Mộng đứng đó, Trần Quốc Hưng nhìn hai người rồi dơ tay xoa đầu Mộng Mộng mỉm cười.
“ Mộng Mộng, vi sư cùng con đi tới đây chính là một ngã rẽ, mỗi người có một con đường riêng phải đi, còn gặp lại thì phải xem đoạn đường mà chúng ta đi có nối liền với nhau ở trong tương lai hay không, con muốn đi tới đâu là quyền lựa chọn của con, ta không ép buộc, đi tới đâu cũng được, đừng để lại hối tiếc khi con quay đầu.”
“ Sư phụ Mộng Mộng nhớ rồi.”
Trần Quốc Hưng mỉm cười rồi quay đầu rời đi, loáng một cái đã biến mất, Mộng Mộng cùng Thanh Ly nhìn theo.
“ Mộng Mộng chúng ta cũng phải rời đi rồi, cháu đi tạm biệt những người khác đi.”
Kinh thành Thăng Long Đại Việt, hơn trăm năm trước thái tổ Lý Chiêu đánh bại quân xâm lược phương bắc, lập ra nước Đại Việt đến nay cũng đã được trăm năm thái bình, Bắc Quốc bại dưới tay thái tổ, sau đó bị các nước khác sâu xé nay cũng chỉ còn cố thủ ở một vùng, Đại Việt hùng mạnh nhưng thái tổ Lý Chiêu không tiếp tục chinh chiến, chỉ giữ vững biên thổ Đại Việt, đến nay dưới thời trị vì của hoàng đế Lý Thiên Nam cuộc sống cũng coi như là yên ổn.
Hôm này là ngày đại lễ lập quốc của Đại Việt, kinh thành Thăng Long rất đông người, ở cửa thành có ba người cùng một con lừa xuất hiện, Trần Quốc Hưng ngẩng đầu nhìn ba chữ Thành Thăng Long khẽ mỉm cười, thần thức mở ra quét một vòng rồi khẽ thở dài.
“ Đại ca, huynh không chờ ta trở về.”
Đại ca Lý Chiêu đã không còn, hắn chỉ tìm thấy khí tức của vài người quen cũ, định rời đi nhưng muốn nhìn xem nhi tử của đại ca chấp chính ra sao, cũng nên thăm vài người quen cũ, đi vào trong thành hướng tới hoàng cung.
Hoàng thành mở cửa tổ chức đại quốc tổ lễ, trên một đài cao hoàng đế Lý Thiên Nam cùng hoàng thái hậu Vu Như Huyền ngồi trên cao, xung quanh là người hầu, binh lính, tì thiếp, quan lại...
Trần Quốc Hưng hòa vào đám người đứng ở bên dưới nhìn lên trên, cũng giống như thời hiện đại ở Địa Cầu, cũng có người đứng lên nhắc lại những công ơn to lớn mà những thế hệ đi trước dành được, cũng không có gì đặc sắc, chỉ là Trần Quốc Hưng để ý mỗi tới bức tượng lớn cao khoảng mười mét, có điêu khắc bản thân mình đang mặc mũ giáp nhìn rất oai phong, bên chân tượng có mấy chữ “ Nguyên Soái Đại Tướng Quân Trần Quốc Hưng” cái này làm Trần Quốc Hững đỏ mặt không thôi, cái này cũng là có chút oai phong.
“ Hazzz.”
Một tiếng thờ dài vang lên, Trần Quốc Hưng hứng thú nhìn qua, một người trung niên cùng một đứa nhỏ khoảng năm sáu tuổi, ăn mặc có chút bần hàn, người đàn ông trung niên Trần Quốc Hưng còn nhìn ra chân bị gãy, nhìn theo thương thế hẳn là bị người ta đánh, chuyện làm hắn kinh dị nhất chính là hai người này là hậu duệ huyết mạch của A Ngốc, nhớ tới khuôn mặt ngây ngô ngày đó cùng hắn sát vai hắn không khỏi có chút mủi lòng, hậu nhân tướng quân lại thành ra cớ sự như vậy, thật đau lòng, vậy những người khác sẽ ra sao, cuối cùng thì vẫn chỉ là những người vô danh ra đi mãi mãi, để cuối cùng cái công ơn đó chỉ được nói trên mồm, còn hậu nhân của những người anh hùng đó ngay cả việc mưu sinh cũng khó.
“ A Ngốc hắn còn sống hay không?”
Trần Quốc Hưng lên tiếng, người trung niên cùng đứa bé giật mình nhìn qua, tròng mắt người trung niên mở lớn, giống, rất giống bức tranh mà phụ thân hắn quý trọng nhất khi còn sống, phụ thân đã kể cho người trung niên không biết bao nhiêu lần về Trần đại tướng quân năm đó, và người vừa hỏi lại giống y đục gương mặt trong tranh, lập tức người trung niên quỳ thụp xuống kéo theo đứa nhỏ dập đầu.
“ Hậu nhân gia mắt Trần Đại Tướng Quân.”
Lập tức có những người khác nhìn qua bên này, không ít người lại nhìn lên bức tượng rồi nhìn tới Trần Quốc Hưng, trên đài cao một lão bà đôi mắt mở lớn, thân thể nhoáng vài cái đã xuất hiện trước mặt Trần Quốc Hưng quỳ xuống trước mặt hắn.
“ Nô tì tham kiến tướng quân.”
Tất cả dân chúng đều nhận ra vị lão bà, một trong những đại lão còn sống dưới thời thái tổ Lý Chiêu, nay lại hành đại lễ với một người thiếu niên, tất cả đều biết đó là ai, tất cả đồng loạt đều quỳ xuống.
“ Tham kiến Trần Nguyên Soái.”
Trần Quốc Hưng hơi nhíu mày, hắn năm đó rời đi đã phá bỏ cái lễ nghi quỳ gối này, hiện tại lại vẫn còn, tâm tư trong lòng hơi trùng xuống, một cỗ lực đạo bao trùm lên tất cả đem mọi người đỡ dậy.
“ Không cần quỳ gối, năm đó ta đã phá bỏ ai dám khôi phục lại.”
Ánh mắt Trần Quốc Hưng hừ hững nhìn lên đài cao, Vu Như Huyền cũng đã thành một bà lão nhăn nheo, cả người hơi run lên từ từ đứng dậy.
“ Trần đệ, ngươi trở về rồi, hoàng thượng còn không mau tham kiến thúc thúc của người.”
Lý Thiên Nam nay cũng đã là một nam nhân trung niên, râu ria gọn gàng, khí thế cửu ngũ, cũng đã nghe không ít lần về chuyện năm đó về Trần Quốc Hưng, lại được phụ hoàng kể lại chuyện bản thân được Trần Quốc Hưng cứu mạng cộng thêm đặt tên, trong lòng cũng không dám bất kính hướng tới Trần Quốc Hưng hành đại lễ.
“ Thiên Nam có lễ.”
“ Ngươi làm ta quá thất