Đang định nói cái gì Lâm Trần bị một tiếng chuông điện thoại cắt ngang, mở điện thoại ra xem thì thấy là Vũ Tĩnh Hàm gọi đến, nhìn thời gian thì giờ mới là 7h30’, Lâm Trần hơi cau mày, kết thúc sớm vậy sao, không phải bảo 9h mới về à.
Bất quá Lâm Trần vẫn nghe máy, bên kia vọng lại tiếng của Vũ Tĩnh Hàm vọng ra: “ Lâm Trần, ngươi đang ở đâu, tới đón ta đi.”
Lâm Trần: “ xong rồi sao?”
Đầu dây bên kia Vũ Tĩnh Hàm do dự một một lúc rồi trả lời: “ không có.”
“ Vậy thì bao giờ xong thì gọi cho ta.” nói rồi Lâm Trần cúp máy, để lại đầu dây bên kia Vũ Tĩnh Hàm ngơ ngác nhìn vào màn hình điện thoại, một lúc sau, chỉ thấy nàng ngiến răng nghiến lợi gọi lại lần nữa.
Vừa cúp điện thoại song Lâm Trần quay sang đang định quay sang phân phó Pham Hiểu tìm cho hắn vài món pháp khí thì tiếng chuông điện thoại lại reo lên, mở máy ra, vẫn là Vũ Tĩnh Hàm gọi cho hắn, xoa xoa cái mi, hai lần bị cắt ngang khiến trong lòng hắn hơi khó chịu, hắn cần phải điều chỉnh cảm súc của mình lại một tí.
Nhấc điện thoại, một bộ khó chịu ra mặt giọng điệu nói: “ có chuyện gì nữa?.”
Đầu dây bên kia chỉ nghe thấy tiếng thở phì phò truyền đến: “ Lâm Trần, ngươi lập tức đến đây cho ta.”
“ xong chưa?”
“Chưa!”
“ Vậy bao giờ xong gọi ta.”
Nói rồi hắn vừa định cúp máy thì đầu dây bên kia hét lớn: “ khoan đã”
Lâm Trần không kiên nhẫn hỏi lại: “ chuyện gì?”
Bên kia giận muốn điên Vũ Tĩnh Hàm đạo: “ Lâm Trần, ta nói cho ngươi biết, bây giờ ta đã uống rượu, nếu ta lái xe có mệnh hệ gì, ta xem ngươi làm sao ăn nói với cha mẹ ta.”
Nghe vậy Lâm Trần hơi cau mày, đúng thật nếu Vũ Tĩnh Hàm gặp chuyện gì thì hắn rất khó có thể ăn nói với Trương a di, không còn cánh nào khác, hắn chỉ đành hỏi địa chỉ để đi qua.
Quay lại nhìn Phạm Hiểu một cái, hai lần bị cắt ngang kiến hắn cũng hết muốn nói rồi, pháp khí cái gì, đợi có cơ hội hắn tự mình luyện chế một ít là được, đơn giản căn dặn Phạm Hiểu nhanh chóng hoàn thành thủ tục nhà đất chuyển cho hắn rồi quay đầu định đi.
Phạm Thanh Thảo gặp hắn định đi thì chạy đến bên cạnh hắn nói: “Đại sư, ta đưa người đi.”
Lâm Trần lắc đầu: “ không cần.”
Ra khỏi biệt thự lúc, khi đi ngang qua Chu ca hắn còn tiện tay lém một viên Tụng Mệnh đan cho vị này Chu ca, Tụng Mệnh đan không chỉ có thể kéo dài thọ mệnh mà còn có tác dụng trị thương rất hiệu quả, cánh tay của Chu ca nếu không có đan dược này thì khả năng cao sẽ có thể bị phế bỏ.
Đợi sau khi Lâm Trần rời khỏi, Phạm Hiểu mới có thể thở phào một hơi từ mặt đất đứng dậy, ở chung với Lâm Trần áp lực thật lớn, đồng thời hắn cũng đối với tương lai vô cùng hướng tới, ‘thọ ngàn vạn năm, phi thiên độn thổ, loại này thần tiên quộc sống ai mà không hướng tới cho được.
Không chỉ hắn, từ trong dung động tỉnh lại vừa nghe được cha mình và Lâm Trần đối thoại Phạm Văn Quân cũng trở lên hô hấp dồn dập, hắn hắn hôm nay thấy được là cả đời hắn rung động nhất một màn, tận mắt nhìn thấy cha mình cải lão hoàn đồng, cảm giác này làm hắn khó có thể bình tĩnh được, đặc biệt là khi nhìn thấy Lâm Trần gia cho cha hắn hai viên Tụng Mệnh đan kia thì hắn không thể bình tĩnh rồi, nhìn hắn như này nhưng thật ra năm nay hắn cũng đã gần 60 tuổi rồi, chẳng mấy chốc là hắn cũng phải đối mặt với tuổi già thôi, không như cha mình tập luyện cổ võ, hắn chỉ là một người bình thường, nếu không có gì bất ngờ sảy ra thì nhiều nhất hắn chỉ có thể sống thêm hơn chục năm nữa thôi, vì vậy khi nhìn thấy Lâm Trần cho Phạm gia hắn hai viên Tụng Mệnh đan còn lại thì trong lòng hắn không thể nào bình tĩnh được nữa, nuốt một ngụm nước miến nhìn chằm chằm 2 viên đan dược trong tay Phạm Hiểu.
Trông thấy vẻ mặt của Phạm Văn Quân, Phạm Hiểu một bộ gièn sắt không được, mới chỉ hai viên đan dược đã làm hắn thất thố đến mức này, thật là không có tý tiền đồ nào,…hài được rồi, đưa mặt nhì sang Phạm Thanh Thảo, Phảm Hiểu mới có chút cảm giác yên lòng, cũng may Phạm Gia còn có Phạm Thanh Thảo một người.
Điều chỉnh lại tâm tình, hắn một bộ uy nghiêm hướng Phạm Thanh Thảo nói: “ Văn Quân, ngươi ngay lập tức đi chuẩn bị giấy tờ chuyể nhựng, ta muốn ngày mai phải lập tức xuất hiện trước mặt Lâm Đại Sư.”
“ Vâng, nội” Pham Thanh Thảo ngay lập tức nhận lời, còn về Lâm Trần ở đâu, ha ha cái này