"Hừ, chẳng phải các người đã đoán ra rồi sao? Căn phòng đó là tôi bảo cô ta đi thuê, hẹn Hiểu Mai đến cũng là ý của tôi. Tôi nói mọi người sắp tốt nghiệp rồi, hãy cùng ăn một bữa cơm, tôi sẽ đích thân vào bếp. Ngô Anh rất vui mừng, tôi còn dặn cô ta không nói trước với Hiểu Mai chuyện này, và cô ta đã làm theo đúng lời tôi.
Hôm đó, tôi về khách sạn Kim Thái trước, đợi khi trời tối thì trèo từ cửa sổ xuống theo đường ống nước đến căn phòng thuê, sau khi xong việc lại về khách sạn.
Khi tôi và Ngô Anh yêu nhau, nghe nói Hiểu Mai cũng thích cô ta, tôi vì chuyện đó mà mấy lần giận dỗi Hiểu Mai. Trước khi Hiểu Mai đến, tôi cố ý viện lí do này trốn đi, để Ngô Anh thử hỏi ý Hiểu Mai xem sao, nếu không tôi đột ngột xuất hiện sẽ khiến không khí trở nên khó xử.
Sau khi hai người nói chuyện một hồi, theo đúng sắp xếp từ trước, Ngô Anh vào nhà bếp nấu cơm, để Hiểu Mai một mình ở phòng khách. Tôi vòng ra phía sau Hiểu Mai, dùng khăn có tẩm thuốc mê từ trước bịt mũi khiến cô ấy ngất đi, sau đó vào bếp sát hại Ngô Anh.
Khi bị bóp cổ, cô ta không ngừng giằng co, nhưng tôi sao có thể cho cô ta cơ hội? Đôi tay tôi như một cặp kìm lớn kẹp lấy cổ cô ta, càng lúc càng chặt hơn.
Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đó, các người chưa thử cảm giác cuộc sống bị định đoạt trong tay một kẻ khác, thì không có quyền phát ngôn! Khi cô ta cố tình lây bệnh AIDS cho tôi, trái tim cô ta còn ác độc hơn tôi nhiều! Cô ta thao túng thời gian sống của tôi, tôi cũng chỉ lấy độc trị độc mà thôi!
Cô ta muốn xin tha mạng, nhưng trong họng chỉ có thể phát ra mấy tiếng nôn khan, nghe thật khó chịu. Sự sợ hãi trên khuôn mặt, ánh mắt tuyệt vọng của cô ta đã giúp tôi nếm trải được kɦoáı ƈảʍ của sự báo thù.
Cho dù là bây giờ ngồi nhớ lại, cảnh tượng đó vẫn khiến tôi vô cùng hưng phấn, nhiệt huyết sùng sục.
Còn về việc làm cách nào để ngụy tạo hiện trường Tần Hiểu Mai sát hại Ngô Anh, và xóa dấu vết của tôi, thì các anh có thể tự hiểu, tôi không cần phải nói thêm nữa chứ?" Dương Ninh Thanh nói bằng giọng bỡn cợt.
Đúng là một kế hoạch gϊếŧ người giá họa không ngờ.
Tôi nhìn Dương Ninh Thanh, trên mặt cậu ta vẫn còn sự hưng phấn, cứ như đang trần thuật một việc gì vui vẻ lắm, tôi bất chợt rùng mình ghê sợ.
Ngô Anh cố ý khiến bạn tình của mình nhiễm bệnh, Dương Ninh Thanh ung dung gϊếŧ hại người mình từng yêu thương, rồi xả hết máu của cô ta đi.
Điều này khiến tôi không khỏi nhớ lại câu anh Điên từng nói với tôi, thì ra trên đời thứ đáng sợ nhất quả nhiên không phải ma quỷ, mà là lòng người.
"Đúng rồi, còn một điểm nữa nhất định phải nhắc đến, sau khi gϊếŧ, tôi phá hủy phần thân dưới của cô ta, đó chính là thứ công cụ đã hại tôi, cũng là nơi tôi căm ghét nhất!" Khuôn mặt Dương Ninh Thanh trở nên vô cùng đáng sợ.
Dương Ninh Thanh của lúc này không còn vẻ thư sinh nho nhã, mà chỉ còn là một kẻ điên dại, một tên ác ma gϊếŧ người cuồng bạo!
"Hừ, cho dù Ngô Anh có lỗi với cậu, nhưng còn Tần Hiểu Mai? Cậu mở miệng nói "Hiểu Mai" thế này, "Hiểu Mai" thế kia, vậy lúc giá họa cho cô ta, cậu có thấy ngập ngừng bao giờ không? Tần Hiểu Mai cũng thật là một cô gái kì lạ, phát hiện thấy Ngô Anh bị sát hại mà có thể bình tĩnh như thế được. Sau khi bị bắt, trong vòng năm ngày cô ta đã hiểu ra hung thủ là ai, nhưng lại tình nguyện chết thay cậu, đúng là một kẻ si tình! Chính cậu đã hại chết cô ta, hại chết người yêu cậu nhất trên đời này!" Nói đến đoạn sau, Văn Nhã có phần bị kích động.
"Đừng tiến lại đây!" Dương Ninh Thanh hét lên. Tôi nhìn sang, thì ra anh Điên đang định tiếp cận cậu ta nhân lúc Văn Nhã thu hút sự chú ý.
Thần Côn thấy tình thế không bình thường, vội kéo anh Điên về phía sau: "Cậu đừng xúc động, chúng tôi đứng cách xa cậu một chút là được chứ gì."
Lúc này Dương Ninh Thanh mới bình tĩnh trở lại, nói chuyện tiếp với Văn Nhã: "Người tôi có lỗi nhất chính là Hiểu Mai, tôi và cô ấy quen nhau bốn năm, cô ấy âm thầm yêu tôi mà tôi không hề nhận ra."
"Việc này cậu làm sao biết được?" Tôi lập tức hỏi.
"Tôi và Ngô Anh quen nhau qua Hiểu Mai, lúc đó tôi vì căm hận Ngô Anh mà mất tỉnh táo, nhất thời trút giận lên người Hiểu Mai. Trong hai năm nay, thực ra trong lòng tôi cũng vô cùng đau khổ, nên luôn theo dõi tiến triển của vụ án, cũng trong quá trình này mới nắm được thông tin của tất cả cảnh sát tham gia điều tra.
Cùng với cái chết của Hiểu Mai, sự giận dữ trong lòng tôi cũng tiêu tan hết. Hôm trước tôi đến nhà cô ấy viếng và viết tên mình vào số danh sách người viếng thăm. Hiểu Mai có một người em trai, sau khi nhìn thấy tên đã đến tìm tôi, đưa cho tôi xem một cuốn nhật kí của Hiểu Mai trước khi mất. Đọc xong, tôi mới hiểu ra tất cả.
Do bị ảnh hưởng bởi môi trường sống và hoàn cảnh gia đình, nên Hiểu Mai rất tự ti, luôn thấy mình không xứng với tôi, nên chưa bao giờ dám biểu lộ tình cảm. Sau đó, cô ấy thấy Ngô Anh hợp với tôi hơn, bèn làm mối cho chúng tôi. Trong nhật kí, cô ấy nói chỉ cần tôi hạnh phúc là đủ. Còn về chuyện tình yêu đồng tính giữa cô ấy và Ngô Anh, thậm chí cả việc họ hôn nhau, thì ra là vì trên người Ngô Anh có hơi thở của tôi.
Trong một đoạn nhật kí, cô ấy nhắc đến việc rất thích dùng bộ gõ ngũ bút để bày tỏ những điều thầm kín, mãi đến lúc đó, tôi mới chợt hiểu ra ý nghĩa của từ "Qew". Trước đó tôi vẫn luôn thấy khó hiểu, vì sao Hiểu Mai bị cảnh sát bắt mà không hề mở miệng kêu oan, đọc xong cuốn nhật kí, tôi thực sự vô cùng ân hận.
Thế nhưng, Hiểu Mai đã không còn nữa, đúng như cô nói, người yêu tôi nhất trên thế gian này, người nguyện chết vì tôi đã không thể sống lại được nữa..."
Nói đến đây, giọng Dương Ninh Thanh bỗng như nghẹn lại, xem ra, trong lòng của kẻ gϊếŧ người hung bạo nào cũng có điểm yếu, và Tần Hiểu Mai chính là sợi đàn mỏng manh nhất trong lòng Dương Ninh Thanh. Chỉ có điều đến giờ, sợi đàn đó đã không còn gảy lên được những giai điệu cảm động lòng người nữa rồi.
Tình yêu của Tần Hiểu Mai dành cho Dương Ninh