Lạc Thiếu Hoa ngẩng đầu nhìn mây đen trên bầu trời, mắng một câu, mở bao thuốc lá ra.
Không khí vừa oi bức vừa ẩm ướt. Lạc Thiếu Hoa bật ba lần lửa mới châm được thuốc. Anh nhả ra một ngụm khói, gắng sức hoạt động vai, áo sơ mi đồng phục đã dán sát sau lưng. Anh mở cổ áo, không ngừng quạt, đồng thời cởi bỏ mũ cảnh sát, kẹp dưới nách.
Anh dùng tay vuốt tóc, liền cảm thấy mồ hôi đã thành dòng dọc xuống cổ chảy vào trong áo, anh lau tay vào quần, Lạc Thiếu Hoa dựa vào cột điện, buồn bực hút thuốc.
Không biết là mấy giờ, chỉ biết là đã rất khuya. Lúc này vạn vật im ắng, trên phố không có lấy một người qua lại. Dù là taxi làm ca đêm, tựa hồ cũng biến mất trên con đường này. Lạc Thiếu Hoa cảm thấy kỳ lạ, anh ném đầu thuốc, nhìn xung quanh, thấy những tòa lầu trầm mặc đứng lặng và những ô cửa sổ đen ngòm.
Không có gió. Không có tiếng động. Anh chỉ dựa vào ngọn đèn đường trơ trọi này, dường như đó là nguồn sáng duy nhất trong cả thế giới này.
Đây là đâu? Lạc Thiếu Hoa đột nhiên ý thức được, anh từ đâu tới đây, vì sao lại tới, hoàn toàn không có ấn tượng.
Anh cảm thấy căng thẳng kỳ lạ, theo bản năng đưa tay tới thắt lưng. Đèn pin, gậy baton, còng.. sau cùng, anh sờ thấy bá súng khẩu 64.
Nó khiến anh an tâm hơn. Không có gì sợ cả, mình là cảnh sát. Cái mình phải đối mặt, chính là bóng đêm, và quái vật hung hãn xông ra từ bóng đêm.
Lạc Thiếu Hoa đem thuốc lá bỏ vào túi quần, đội mũ cảnh sát lên, chỉnh lại đồng phục trên người, chuẩn bị tuần tra tiếp. Vừa bước đi, trong đầu anh lại xuất hiện một câu hỏi khác.
Tuần tra?
Đúng vậy, mình đang tuần tra. Nhưng cộng sự của mình đâu?
Lạc Thiếu Hoa nhìn xung quanh lần nữa, nhưng ngoài ngọn đèn đường bên cạnh đang chiếu những tia sáng xuống mặt đường, tầm nhìn có hạn ra, thì vẫn là bóng đen dày đặc.
Thật là một đêm kỳ quái. Lạc Thiếu Hoa làu bàu. Mặc kệ đi, rời khỏi đây trước đã rồi tính sau.
Anh nhìn trái nhìn phải, sau cùng quyết định rẽ sang phải. Sau vài bước, anh liền phát hiện mình đã không thấy được mũi chân. Đang nghĩ xem mình có cần bật đèn pin hay không, Lạc Thiếu Hoa lại nghe ở phía xa xa trước mặt truyền tới từng tràng âm thanh quái dị.
"Đùng! Đùng!"
Anh liền dừng bước, nín thở, lắng nghe.
Thanh âm đến từ một tòa nhà nào đó nằm bên phải ở phía trước, tựa hồ có người đang chặt một vật gì đó rất nặng.
"Đùng! Đùng!"
Để ý phân biệt, trong thanh âm quái dị đó còn lẫn cả thanh âm của tiếng nứt toạc, đứt đoạn và cả tiếng xé rách, anh thử hình dung một vật thể to lớn nào đó bị cắt rời.
Lạc Thiếu Hoa tim bắt đầu đập nhanh, miệng cũng khô hơn. Anh mau chóng thay đổi tuyến đường tuần tra, đi vòng qua thanh âm quái dị đó.
Không biết hắn là ai, nhưng có thể khẳng định, đó là tiếng vật sắc nhọn chặt vào thịt.
Lạc Thiếu Hoa bật đèn pin lên, trong tòa lầu đen ngòm đó lờ mờ hiện ra một lối hành lang. Anh nhìn về phía trước, bước đi nhanh hơn. Rất nhiều thứ lướt qua gấu quần anh, đụng phải chân anh. Có lẽ là cỏ hoang, có lẽ là thùng rác, có lẽ là bồn hoa.. anh không còn tâm trạng đi nghiên cứu, cũng không có thời gian để làm rõ.
Người đó là ai? Hắn đang làm gì? Thứ bị chặt là gì?
Lúc cách tòa nhà chỉ còn khoảng mười mấy mét, Lạc Thiếu Hoa bước chậm lại, mắt mở to hơn.
Thanh âm đó đã biến mất.
Lạc Thiếu Hoa bắt đầu không tin vào tai mình. Một buổi tối kỳ lạ. Sự yên tĩnh kỳ lạ. Thanh âm kỳ lạ. Mọi thứ xảy ra đều kỳ lạ.
Lạc Thiếu Hoa đưa tay lau mồ hôi trên trán, tiện tay cầm đèn pin soi xung quanh một lượt. Dưới ánh sáng trắng, mấy cây dương, mái che xe đạp màu xanh lá, ghế đá, bồn rửa tay công cộng, chiếc xích đu bằng gỗ với vết sơn loang lỗ.. xuất hiện trong tầm mắt.
Lạc Thiếu Hoa thở phào. Đây chẳng qua là tiểu khu bình thường, vả lại nhìn có vẻ sóng yên biển lặng.
Nhưng anh chỉ thở phào được một nửa, liền bị nghẹn lại trong họng.
Thanh âm đó lại vang lên lần nữa, ở ngay sau lưng anh.
Tiếng va đập. Nặng nề. Có quy luật. Tựa hồ có người đang kéo một chiếc túi nặng, đang từng bước từng bước xuống lầu.
Lạc Thiếu Hoa đối diện với tòa lầu đó, đôi mắt vội nhìn khắp cửa ra vào của 4 ban này một lượt. Sau cùng, anh đưa tầm mắt khóa chặt ban 4.
Tựa hồ như cùng lúc, một bóng đen xuất hiện trước cửa.
"Ai?'Lạc Thiếu Hoa lớn tiếng gọi, soi đèn pin về bên đó.
Địa ngục chính là bóng đen dày đặc. Địa ngục chính là tòa lầu nhỏ lặng yên không lời. Địa ngục chính là hắn. Địa ngục chính là thứ mà hắn cầm trên tay.
Mày đang sợ cái gì thì hắn chính là cái đó.
Lạc Thiếu Hoa phát ra tiếng hét chói tai, tay trái cầm chặt đèn pin, tay phải sờ xuống thắt lưng, bóng đêm trước mắt, phút chốc bao trùm cả trời đất.
" Thiếu Hoa, Thiếu Hoa! Mau tỉnh nào. "
Lạc Thiếu Hoa cố mở to mắt, tay phải đột nhiên sờ vào thắt lưng, cả nửa phút sau, ông mới ý thức được người đang cúi xuống nhìn mình là người bạn đời Kim Phụng.
Là ác mộng, lại là cơn ác mộng đó.
Lạc Thiếu Hoa nặng nề nằm ngửa xuống giường, thở dốc. Kim Phụng vén chăn xuống giường, lấy một chiếc khăn, giúp ông lau mồ hôi trên trán.
Lúc lau tới cổ, Lạc Thiếu Hoa nắm lấy tay Kim Phụng, nếp nhăn trên mặt bà và làn da hơi bị chảy xệ khiến Lạc Thiếu Hoa an tâm hơn nhiều. Kim Phụng không động đậy, để mặt ông nắm lấy, khẽ ma sát, đợi hô hấp của Lạc Thiếu Hoa dần bình ổn, bà mới nhẹ giọng nói" Ngủ thêm chút đi. "
Lạc Thiếu Hoa gật đầu. Kim Phụng tắt đèn, cởi áo ngoài rồi nằm xuống, lúc sau, phát ra tiếng ngáy nhè nhẹ. Đợi bà ngủ say, Lạc Thiếu Hoa lại mở mắt ra, một tay khẽ vỗ lên người Kim Phụng, nghiêng đầu, nhìn ra cửa sổ sắc trời ngày một sáng dần lên.
6h, chuông báo thức vang lên như bình thường. Lạc Thiếu Hoa khẽ ngồi dậy, sau khi mặc quần áo xong, nhẹ nhàng đi ra cửa. Vừa đi tới phòng khách, liền nhìn thấy con gái Lạc Oánh đang ngồi trước bàn ăn.
" Dậy sớm vậy sao? "Lạc Thiếu Hoa tùy tiện hỏi một câu, đi thẳng vào nhà bếp," Bữa sáng ăn mì trứng, được không? "
" Ba. "Lạc Oánh đưa một tay ra ngăn ông lại," Nói chuyện với con một chút được không? "
Lạc Thiếu Hoa nhìn chằm chằm vào cô mất vài giây:" Hướng Dương lại tìm con sao? "
Hướng Dương là chồng trước của Lạc Oánh, 4 năm trước vì bên ngoài có tình nhân rồi ly hôn với Lạc Oánh. Nửa năm gần đây, Hướng Dương liên tục liên lạc với Lạc Oánh, muốn có ý tái hôn. Nhưng nhìn thái độ của Lạc Oánh, hình như cũng không có ý định này.
" Không phải. "Lạc Oánh ra hiệu ông ngồi xuống, thấp giọng hỏi" Ba, gần đây ba bận gì thế? "
Lạc Thiếu Hoa đang lấy thuốc hút liền dừng động tác, một lúc sau mới lấy ra châm một điếu.
" Không có gì. "
Lạc Oánh nhìn ông một cái, vuốt ve chiếc ly trước mặt:" Ba, hôm qua con đi rửa xe, nhìn bảng lộ trình. "
" Ừm. "
" Trong nửa tháng nay, ba chạy tới hơn một ngàn cây số. "
Lạc Thiếu Hoa búng tàn thuốc, không nói gì.
" Ba, nhiều năm nay, cơ thể mẹ con vẫn thường không khỏe. Nếu ba cảm thấy phiền, hoặc trong lòng có người khác, thì nói ra sớm. "Lạc Oánh ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt cha," Con sẽ mang mẹ con.. "
" Con nói gì thế? "Lạc Thiếu Hoa từ kinh ngạc tới giận dữ, sau lại thấy buồn cười," Con xem cha con là loại người gì thế? "
Lạc Oánh không cười:" Vậy rốt cuộc cha đang làm gì? "
Lạc Thiếu Hoa dần thu lại nụ cười nơi khóe môi:" Con đừng hỏi nữa. "
Con gái chau mày, nhìn Lạc Thiếu Hoa, vẻ mặt không hỏi cho ra lẽ sẽ không từ bỏ.
Mẹ kiếp tính quật cường của đứa con gái này sao giống mình đến thế chứ.
" Chuyện công việc. "Lạc Thiếu Hoa thấp giọng nói" Có chút chuyện muốn điều tra rõ. "
" Chuyện gì? "Lạc Oánh liền hỏi ngược lại" Không phải ba đã nghỉ hưu rồi sao? "
Bộ dạng không đồng tình không bỏ qua của con gái chọc giận Lạc Thiếu Hoa. Ông đang muốn phát tác, liền nghe thấy tiếng cửa phòng mở. Cháu Ngoại Hướng Xuân Huy dụi mắt đi ra.
" Ông ngoại. "nó chào Lạc Thiếu Hoa xong quay sang Lạc Oánh" Mẹ, sáng nay ăn gì? "
Lạc Oánh nhìn Lạc Thiếu Hoa không nói lời nào đi vào nhà bếp chuẩn bị bữa sáng. Lạc Thiếu Hoa thở dài, cảm thấy huyệt thái dương giật giật.
Cả nhà ăn sáng xong, Lạc Oánh chuẩn bị đưa con tới trường. Cô cầm chìa khóa trong tay, đứng trước cửa nhìn Lạc Thiếu Hoa. Hai người nhìn nhau vài giây, Lạc Thiếu Hoa nhìn sang chỗ khác, hơi giận dữ xua tay. Lạc Oánh lườm cha một cái, dẫn Hướng Xuân Huy đi.
Trong nhà chỉ còn lại Lạc Thiếu Hoa và Kim Phụng. Rửa bát đũa xong, sau khi dọn dẹp nhà bếp xong, Lạc Thiếu Hoa cho Kim Phụng uống thuốc, lại châm nước nóng cho bà, để trong ly giữ nhiệt đặt trên đầu giường và cả máy thu thanh. Yên lặng ngồi cùng bà một lúc, Lạc Thiếu Hoa nhìn Kim Phụng đã nhắm mắt, hô hấp bình ổn và đều đặn, ông giảm âm lượng của máy thu thanh rồi đứng dậy đi ra ngoài.
Trong phòng rất yên tĩnh, Lạc Thiếu Hoa đi lòng vòng phòng khách, không biết làm gì mới được. Nghĩ một hồi, ông vào nhà vệ sinh lấy dụng cụ ra, bắt đầu làm vệ sinh. Quét nhà xong, lại lau nhà hai lần. Kỳ cọ dụng cụ gia đình, bếp ga. Tưới nước cho các chậu hoa lớn lớn nhỏ nhỏ. Làm xong mọi thứ, ông hút hai điếu thuốc, bắt đầu suy nghĩ xem tiếp theo làm thế nào để giết thời gian.
Chuẩn bị cơm trưa xong. Lạc Thiếu Hoa đành bất lực vỗ vỗ tay, liếc nhìn đồng hồ treo tường, mẹ kiếp, mới 9h.
Hắn đang làm gì?
Cái suy nghĩ này chợt xuất hiện trong đầu Lạc Thiếu Hoa.
Trong những ngày sau khi xuất viện, cuộc sống của Lâm Quốc Đông được xem như có quy luật: Buổi sáng ở nhà, chừng 1h chiều ra ngoài, đi dạo trong nội thành, mua một ít báo và tạp chí, chiều tối mua rau rồi về nhà, khoảng 10h tối đi ngủ. Thi thoảng buổi tối có đi dạo ở khu thương mại, tiêu dùng rất ít. Nhưng bây giờ hắn có thể sử dụng thành thạo các thiết bị như máy bán hàng tự động, ATM. Vả lại biểu tình và tư thái của hắn thoải mái hơn nhiều, khác với dáng vẻ cứng nhắc và gấp gáp khi vừa mới xuất viện, Lâm Quốc Đông bây giờ rất giống với một cụ già rảnh rỗi ở nhà, ôn thuận không màn thế sự.
Lạc Thiếu Hoa cũng có lúc hoài nghi phán đoán của mình: Hắn, có thật là" khỏi hẳn "chưa?
Trong những năm ở bệnh viện An Khang cách biệt với thế giới bên ngoài, con quái thú trong lòng hắn, lẽ nào cũng bị tiêu diệt bởi việc bị chích điện và mặc đồ bó?
Lạc Thiếu Hoa lắc đầu cười khổ. Trước khi xác định hắn vô hại, mình tuyệt đối không được lơ là cảnh giác.
Đang suy nghĩ, cửa phòng ngủ được mở ra, Kim Phụng chậm rãi bước ra.
" Tỉnh rồi? "Lạc Thiếu Hoa liền đứng dậy, bước qua đỡ. Chỉ