Bạch Thanh Sầm ngồi im trên ghế đợi một hồi.
Anh không biết bản thân muốn làm gì.
Những chuyện kim chủ nên làm anh cũng đã hoàn thành hết cả rồi, còn làm kĩ hơn nữa là đằng khác, những chuyện không nhất thiết phải làm anh cũng giải quyết sạch sẽ.
Quả này chắc anh phải bỏ vai tổng tài bá đạo để lấn sân thành quản lí gà mẹ quá.
Bạch Thanh Sầm xoa xoa ấn đường, lần đầu anh làm kim chủ sao mà bỡ ngỡ quá.
Ơ kìa... sao không có ai tới làm trò nhỉ?
Anh không có cơ hội gáy giùm Hạ Văn Miên cũng sầu lắm chứ.
Lúc Hạ Văn Miên cầm máu xong trở về, Bạch Thanh Sầm vẫn đang dựa người trên ghế rơi trầm tư, không rõ anh đang nghĩ gì
Hạ Văn Miên nghĩ một lúc rồi bước tới hỏi: "Anh Bạch lát nữa có rảnh không?"
Bạch Thanh Sầm chợt sững lại, sao nghe cứ như đang tính sắp xếp thời gian cho anh thế.
"Cậu không đóng phim à?"
Anh thì rảnh chắc rồi, Bạch Thanh Sầm đọc xuôi là vô công rỗi nghề, đọc ngược là rỗi nghề vô công, cả ngày chẳng có gì làm, cực kỳ nhàn rỗi.
Nhưng Hạ Văn Miên nào được vậy, cậu là nghệ sĩ, thêm việc Bạch Thanh Sầm bón cả nồi tài nguyên cho cậu, có khi khéo chân còn chẳng chạm được đất ấy chứ.
Hạ Văn Miên nói: "Tôi chỉ diễn buổi sáng này thôi."
Nói hơi thô thì cậu chỉ là tên diễn viên khách mời đập tiền vốn đi vào mà thôi, làm gì có nhiều suất diễn đến thế.
Hạ Văn Miên nói tiếp: "Bên cạnh có quán đồ nướng Hàn Quốc ăn cũng được lắm, tôi có đi một lần, thịt khá tươi, lát nữa anh có muốn ăn thử không?"
Bạch Thanh Sầm không đói, anh hỏi: "Để sau đã, cậu đã hết hoạt động rồi à?
Bạch Thanh Sầm suy ngẫm, sau đó rút điện thoại tìm thử chiều này có ai quay quảng cáo hay hoạt động gì có thể lộ được cái mặt ra không.
Để nhét Hạ Văn Miên vào xem.
Hạ Văn Miên vừa thấy Bạch Thanh Sầm cầm điện thoại lên là hiểu ngay anh tính làm gì, quen ứ chịu được.
Mấy chuyện an bài công tác trước đó anh toàn làm kiểu này hết.
Hạ Văn Miên đi làm cũng chẳng phải để kiếm tiền, cùng lắm thì là để kiếm ít tiền tiêu vặt, bị Bạch Thanh Sầm hành hạ kiểu này, khéo còn mệt hơn cả ngồi trong văn phòng xem tài liệu, Hạ Văn Miên sợ chiều nay bị bắt đi làm thật, vội nói: "Anh Bạch, tôi mới lành bệnh mà, không tiện đi làm đâu."
Bạch Thanh Sầm nghe vậy cũng hợp lý, tay vừa mới lành, công tác quá độ dẫn đến stress rồi tái phát thì khổ.
Bạch Thanh Sầm nghịch di động, hỏi: "Cậu muốn ăn đồ nướng Hàn à?"
Hạ Văn Miên không mê thịt nướng, nhưng cậu mê đi ra ngoài ăn thịt nướng cùng Bạch Thanh Sầm cơ, vì vậy gật đầu.
Bạch Thanh Sầm cất điện thoại, đứng dậy nói: "Đi thôi, tôi mời cậu."
Hạ Văn Miên cười cười đi theo: "Không cần, tiền quảng cáo đợt này tôi có rồi, đủ để mời anh ăn một bữa."
Nể mặt mũi của Bạch Thanh Sầm, bên quảng cáo không dám bắt chẹt tiền đại diện của cậu, bình thường phí đại diện muốn về tới tay nghệ sĩ đều bị lột nhiều đợt, về sau còn bị công ty liếm đi một ít.
Tới lượt Hạ Văn Miên thì khác, trừ tiền thuế về chính phủ, còn lại là của cậu hết.
Nguyên tảng thịt bò thượng hạng cậu cũng mời được.
Nhưng mà, Hạ Văn Miên đi theo sau Bạch Thanh Sầm bước lên máy bay tư nhân, nụ cười cậu chợt tắt.
Ê... ngồi máy bay đi ăn thịt nướng gần đó, có vẻ đốt tiền nhỉ?
Cục thịt bò thượng hạng còn không đắt bằng tiền dầu nữa.
Đoạn đường ngắn ngủn mà còn cần máy bay à?
Hạ Văn Miên nghĩ kiểu gì cũng thấy phí.
Máy bay tư nhân không giống máy bay thương nghiệp nhiều dãy ghế san sát, đi vào buồng khách chỉ có sáu cái ghế, một phòng lớn thế này chỉ có vài cái ghế, mỗi cái tách ra làm phòng cũng đủ.
Hạ Văn Miên vốn nghĩ Bạch Thanh Sầm sẽ ngồi trong này, không ngờ Bạch Thanh Sầm lướt thẳng qua, vào phòng riêng.
Bình thường đi máy bay thì Bạch Thanh Sầm khá thích căn phòng này, anh tự thiết kế, Bạch Thanh Sầm mở cửa, anh để ý Hạ Văn Miên đang lẽo đẽo sau mình, nói: "Tùy chọn phòng đi."
Phòng rất nhiều, nội thất cái nào cũng đầy đủ, không thua kém gì ở dưới mặt đất.
Bạch Thanh Sầm chỉ vào cánh cửa gần đó, bảo: "Còn có mấy chỗ tập thể hình giải trí, chán quá thì ra đó chơi cũng được."
Đương nhiên Hạ Văn Miên không tính tận hưởng máy bay tư nhân, cậu chỉ thích ở cạnh Bạch Thanh Sầm.
"Tôi bị say máy bay, ở cùng với anh sẽ không phiền chứ?"
"Say máy bay?" Bạch Thanh Sầm nhăn mày, "Sao không nói sớm chúng ta đi du thuyền?"
"..." Không cần anh nói cũng biết, chắc chắn là du thuyền riêng.
"Không sao, tôi ngồi một lát là khỏe." Bạch Thanh Sầm tranh thủ căng toàn bộ dây thần kinh não để khỏi ngất dù rất muốn, tránh cho Bạch Thanh Sầm nửa đường đổi lộ trình bay đi bệnh viện.
Bạch Thanh Sầm gật đầu: "Ừ, chán thì tìm bộ phim xem."
Bạch Thanh Sầm mở ứng dụng live stream, tiếp tục phát sóng trực tiếp.
[Tên đàn ông khốn nạn, anh còn biết đường về cơ đấy!]
[Tui tưởng sau đợt trước anh hai live tui còn phải cosplay hòn vọng phu thì may ra được gặp lại cơ, khum ngờ tổ bê đê độ quá.]
[Anh hai số một, dạo này tần suất phát sóng cao đấy, rất chuyên nghiệp, xin hãy cố gắng nỗ lực tiến lên!]
[Bạch Bạch đang ở đâu á? Cửa sổ trông đẹp nhỉ, dán giấy à?]
Bạch Thanh Sầm liếc xem, cái cửa sổ này lắp để anh tiện ngắm cảnh trên máy bay đây.
Bạch Thanh Sầm nói: "Trên máy bay."
[Máy bay? Bá đạo tổng tài bình thường thấy hay bay tới bay lui làm việc lắm, thì ra Bạch Bạch cũng bận rộn không kém gì ai.]
[Ủa tui nhớ Bạch Bạch thất nghiệp mà?]
[Không đi làm, có người muốn ăn thịt nướng Hàn Quốc, tôi dẫn cậu ấy đi Hàn ăn.]
Vốn Hạ Văn Miên đanv tải app ẩm thực tra cứu xem xét đánh giá, đề cử các thứ của cái nhà hàng kia, cốt để lựa thứ xịn nhất cho Bạch Thanh Sầm, nhưng vừa nghe anh nói thì cậu ngơ người luôn.
Đi Hàn??? Chìn chá??? Mì chọt số???
Hạ Văn Miên hướng đầu ra cửa sổ nhìn, mà nhìn cũng không ra đang ở đâu.
Cơ mà nếu là bay tới cái nhà hàng Hàn Quốc kia thì sẽ không lâu như vậy.
Hạ Văn Miên: "..."
Quá đáng vờ lờ.
Không biết nỗi vất vả gian nan chạy show muốn vãi mồ hôi, khó khăn chồng chất khó khăn cùng nỗi đau đớn của thể xác và linh hồn bấy lâu nay liệu có đủ trả tiền bay không nữa.
[Tui xin mạnh dạn đoán cái "người" này là bé chim cu.]
[Chim nhỏ ơi em có xem stream đó không? Tụi mình trao đổi thân phận nhé em? Chị sẽ dùng tấm thân mỏng manh