Bạch Thanh Sầm cả đời chưa lừa ai bao giờ, anh nói được thì làm được.
Anh bảo Hạ Văn Miên ăn thịt nướng kèm khổ qua, nói là làm, tối đó trên bàn có ngay đĩa khổ qua tươi.
Hạ Văn Miên đau khổ ăn không ít, thịt nướng cũng không át được hương vị cay đắng trong họng.
Bạch Thanh Sầm thấy thế cũng gắp thử một miếng, anh không thích các món vị đắng, mấy thứ có vẻ đắng sẽ không bao xuất hiện giờ trên bàn ăn của anh, tính ra thì đây là lần đầu anh nếm thử khổ qua.
Cảm thấy... bình thường?
Dù sao thì cũng không mặt nhăn như khỉ giống Hạ Văn Miên là được.
"Dở vậy à?" Bạch Thanh Sầm nhướng mày, cắn một ngụm nữa, đánh giá cẩn thận, tuy là có cay có đắng thật, nhưng nguyên liệu đã được quản gia xử lý nên cũng không tệ, "Tôi thấy bình thường."
"Thật á?" Hạ Văn Miên muốn cãi lại, cậu lướt nhìn miếng khổ qua đang ăn dở, nói: "Miếng của anh có đường đúng không?"
"Hả?" Bạch Thanh Sầm liếm nhẹ môi, đâu có ngọt đâu.
"Không có."
"Tôi không tin, anh cho tôi cắn thử đi." Hạ Văn Miên duỗi tay đòi lấy.
Bạch Thanh Sầm không giành với cậu làm gì, liền đưa cho cậu luôn.
Hạ Văn Miên cắn cái rột.
Đắng không?
Đắng?
Có bỏ đường không?
Không!
Bạch Thanh Sầm hỏi: "Đắng không?"
Hạ Văn Miên lắc đầu, mặt mày tự nhiên: "Không đắng, ngọt cực, ngọt hơn mấy miếng khi nãy tôi ăn nhiều."
Lúc nói chuyện, ánh mắt Hạ Văn Miên dính chặt lên Bạch Thanh Sầm, muốn bộc lộ tâm tình của mình.
Nhưng Bạch Thanh Sầm chả hiểu mô tê gì cả.
"Hửm?" Bạch Thanh Sầm suy nghĩ: "Chắc là quản gia rắc vào, cậu lựa mấy miếng nào ngọt ngọt mà ăn, đắng quá thì thôi."
Hạ Văn Miên ngớ người, cậu băn khoăn không biết liệu mình tỏ tình kín đáo lắm hay gì, sao không có miếng phản ứng gì hết vậy?
Đầu bếp đặt thịt nướng lên băng chuyền rồi đưa vào, Bạch Thanh Sầm cầm lên chia cho Hạ Văn Miên: "Ăn thử này, thịt bò Wagyu (1) chỗ này ăn cũng được."
Bạch Thanh Sầm từng đi chỗ này rồi, lúc nhàm chán anh thường lên máy bay đi vòng quanh ăn đồ ngon, có khi thấy cảnh được thì mua cái khách sạn ở vài ngày, tiện cho này có đi tiếp thì đã có