Truyện được edit với mục đích cá nhân, phi thương mại, chưa có sự cho phép của tác giả, nếu reup vui lòng GHI RÕ NGUỒN
Ngoài ra, bản edit chỉ đảm bảo đúng 80% so với nội dung gốc.
Nếu có biến tớ sẽ xóa truyện ngay.
--------------------------------------------------------------
Edit + Beta: Yu610
Hai bên đường, lá cây hòe và ngô đồng rơi đầy đất, mùa thu đang lặng lẽ tới, gió thổi nhẹ nhàng, lá trên đường bị gió thổi bay lên sau đó từ từ rơi xuống.
Đường Du đứng trong phòng khách, đánh giá không gian xa lạ.
Đây là một ngôi biệt thự bỏ trống đã lâu, tuy rằng trang trí đã hơi cũ, nhưng tổng thể vẫn có thể coi là sạch sẽ, ngăn nắp.
Vài năm trước vì việc kinh doanh, Đường gia đã chuyển tới thành phố Hải bên cạnh, lúc này bởi vì lý do hộ tịch để chuẩn bị cho kỳ thi đại học, Đường Du bất đắc dĩ phải chuyển về trường học ở thành phố C.
Vì trường cấp ba nghệ thuật tốt nhất thành phố C ở khu này, nên Phương Lai – mẹ của Đường Du cũng mua một ngôi biệt thự ở đây, mặc dù hơi cũ, nhưng cách trường học rất gần, thuận tiện đi lại.
"Đợi lát nữa mẹ sẽ gọi người tới đây dọn dẹp, tiện thể thay giấy dán tường trong phòng con, con có muốn sắp xếp thêm gì không?"
Giọng nói Phương Lai truyền đến từ phía sau, Đường Du quay đầu lại hỏi: "Bố con đâu ạ?"
Phương Lai đang muốn trả lời cô, di động trong tay đột nhiên vang lên. Bà lập tức quay lưng, đi đến bên cửa sổ nhận điện thoại.
Bóng dáng mẹ cao gầy thẳng tắp, lộ ra sự tự tin đặc biệt của nữ cường nhân, giỏi giang và mạnh mẽ.
Vài giây sau, Phương Lai nói chuyện điện thoại xong.
Bà đi tới, cất điện thoại kiểu mới vào trong túi, nói với Đường Du: "Bố con vừa xong việc, bây giờ đang đợi mẹ ở sân bay, chúng ta phải đi Nam Phi khảo sát, con ở nhà phải nghe lời dì Dung, luyện đàn thật tốt, hiểu không?"
Đường gia lập nghiệp từ việc kinh doanh bất động sản, có lẽ là chưa thỏa mãn với tình trạng hiện tại, cho nên từ năm kia Phương Lai bắt đầu tiến quân vào lĩnh vực đá quý. Lần này rất vất vả mới nhờ người quen móc nối được với một chủ mỏ quặng bàn chuyện hợp tác, tất nhiên bà sẽ không bỏ qua.
Bố mẹ trường kỳ ở ngoài làm ăn, Đường Du đã sớm quen với việc xa cách này. Cô bình tĩnh gật đầu, chỉ vào giấy dán tường mẫu nhân viên đưa tới trên bàn: "Con muốn giấy dán tường màu xanh da trời."
"Màu xanh da trời?" Phương Lai nhíu mày, lật vài tờ giấy mẫu, chỉ vào tờ giấy có họa tiết hoa cúc nhỏ màu trắng "Xanh da trời không đẹp, cái này được không?"
Môi Đường Du giật giật, cô ghét màu này, quay mặt đi: "Tùy mẹ vậy."
Sau khi Phương Lai rời đi, Đường Du quay về phòng ngủ ở tầng 2.
Cô để hộp đàn Cello của mình vào góc tường, trong hộp đàn kia chính là một cây đàn Cello giá trị xa xỉ do Phương Lại đặt làm thủ công cho riêng cô, trên thân đàn có khắc tên của Đường Du.
Nghĩ tới đây, bả vai Đường Du hơi buồn bã sụp xuống.
Nghiêm túc mà nói, thật ra mẹ rất yêu cô, chỉ là phần tình cảm này quá mãnh liệt, quá nặng nề, có lúc ép cô tới không thở nổi.
Việc lớn như bạn bè ở trường học, việc nhỏ như màu sắc giấy dán tường, từ việc nhỏ đến việc lớn, Phương Lai đều muốn can thiệp, không cho phép Đường Du phản đối.
Đường Du rầu rĩ đẩy cửa kính trong phòng, đi ra ngoài ban công.
Lớp sơn trên tường ban công đã bắt đầu bong ra, bên cạnh đặt vài bồn hoa mới mua.
Cô tựa người vào ban công, từ đây có thể nhìn rõ ràng khung cảnh xung quanh căn biệt thự.
Ngoài cửa biệt thự là một ngã tư không quá lớn, hai bên đường phố có những cây ngô đồng Pháp cao chót vót, nhìn có vẻ giống phong cách tiêu chuẩn của tiểu khu biệt thự cao cấp này, nhưng đường phố đối diện.....
Dưới những cây ngô đồng san sát kia là một dãy nhà ngói cũ.
So sánh với khu biệt thự yên tĩnh này, bên kia càng có vẻ bình dân hơn nhiều, loáng thoáng có thể nghe được tiếng nô đùa ầm ĩ, tiếng còi xe, tiếng ong ong của con quay mà đám trẻ đang chơi.
Lòng hiếu kỳ của Đường Du bị khơi gợi.
Phương Lai quản lý cô rất chặt, luôn luôn nói việc học là quan trọng nhất, sau này muốn cô ra nước ngoài du học, muốn cô trở thành nghệ sĩ đàn Cello trẻ tuổi nhất, cô muốn kết giao bạn bè, cũng phải là con cháu của tầng lớp thượng lưu.
Cho nên Đường Du chỉ có vài người bạn, đều là đại tiểu thư thế gia. Mỗi ngày các cô đều học ngoại ngữ, học lễ nghi, học thưởng rượu, học tất cả những việc không phù hợp với độ tuổi.
Đường Du thường xuyên cảm thấy cuộc sống tuổi 18 của cô thiếu đi sự sinh động, thoải mái.
Tiếng ồn ào phía xa, tràn ngập sinh khí. Ngõ nhỏ này đặt cạnh khu biệt thự cao cấp vô cùng hấp dẫn Đường Du, khiến cô không khỏi muốn tới gần, muốn nhìn rõ một chút.
Lúc này dì Dung – người giúp việc Đường gia đi lên gõ cửa: "Tiểu thư, tôi xin phép ra ngoài một chút."
Đường Du xoay người: "Dì đi đâu vậy?"
"Tôi đang chuẩn bị bữa trưa, phát hiện trong bếp không còn nước tương, tôi muốn tới siêu thị phía trước mua, sẽ trở về rất nhanh thôi."
"Ừ." Đường Du nghĩ nghĩ, chỉ vào dãy nhà ngói hỏi: "Chỗ đó là gì vậy?"
Dì Dung liếc nhìn một cái, giọng điệu quái gở: "Phía trước tất cả đều được quy hoạch dự kiến để xây biệt thự đã ba năm nay. Cuối cùng không biết kế hoạch phá bỏ sao lại thành thế này, thi công được một nửa đã ôm tiền bỏ trốn. Cho nên bây giờ trở thành như vậy, phố bên này đều là các gia đình quyền quý, phố bên kia hỗn tạp, hạng người gì cũng có."
Nói xong, dì Dung lắc đầu: "Giống như hai thế giới."
Bà cài lại chiếc áo thêu hoa nhỏ của mình, dặn dò Đường Du: "Tôi đi mua ngay đây, nếu cô nhàm chán có thể xuống tầng xem TV."
Sau khi Đường Du suy nghĩ, liền tiến tới ngăn bà lại: "Nếu không để cháu đi cho."
Dì Dung sửng sốt: "Như vậy sao được, đây là việc tôi nên làm mà."
"Dù sao cháu cũng không có việc gì." Đường Du không nói thêm gì liền đi ra ngoài: "Dì yên tâm, cháu sẽ về ngay."
Thật ra trong phòng bếp đang rất bận, thật sự dì Dung không rảnh để phân thân, bà đành phải thỏa hiệp: "Vậy làm phiền tiểu thư, siêu thị cũng không xa, ở đầu phố cách đây 200m."
"Vâng."
Dì Dung vừa đi ra cửa, giống như nhớ tới điều gì, bỗng nhiên đề cao giọng nói: "Đúng rồi tiểu thư, cô nhất định không được đi tới phía đối diện nhé, trước khi đi phu nhân đã đặc biệt dặn dò, bên kia hỗn loạn, có nhiều người xấu."
"..."
Đường Du im lặng nhìn dì giúp việc đã theo cô đi tới sang đường vẫn không yên tâm: "Dì Dung, có phải trong nồi dì đang hầm canh đúng không?"
Dì Dung bị nhắc nhở, vỗ đùi chạy vào trong phòng: "Ai da, chết rồi."
Cuối cùng bên tai đã được yên lặng, Đường Du nhắm mắt hét lên, giống như muốn đem tất cả những buồn bực, tức giận phát tiết ra ngoài.
Vì sao cả thế giới đều muốn quản lý cô, Phương Lai đi rồi, vẫn còn một người giúp việc thích lảm nhảm.
Nhưng rất may mắn, cuối cùng cô đã có được nửa tiếng tự do.
Đường Du đi qua đường cái, dọc hai bên đường, vừa đi vừa tò mò đánh giá phía đối diện.
Cô muốn biết, rốt cuộc thế giới của mình và thế giới bên ngoài khác nhau như thế nào.
Xuyên qua dãy ngô đồng cao lớn, con phố đối diện uốn lượn, đan xen bởi những ngõ nhỏ, là "cấm địa" trong miệng người lớn.
Đầu hẻm có một hòn đá nhỏ, mặt trên khắc – ngõ Cây Hòe.
Trong ngõ có một bãi đất trống, rất nhiều người đang tập trung ở đó, có già có trẻ, không biết đang chơi trò gì, nhìn qua giống một khu chợ trời náo nhiệt.
Đường Du đứng ở đầu hẻm nhìn vài phút, cuối cùng không thắng nổi tò mò, hạ quyết tâm, đi sâu vào trong "cấm địa".
Trong phố nhỏ đều là nhà cũ, tường ngạch nhà ngói cổ xưa, mỗi nhà sát nhau, giống như ở đây chứng kiến sự thay đổi lịch sử của thành phố này. Dưới một cây hòe cao lớn, những người cao tuổi tụ tập chơi cờ và nói chuyện phiếm, trẻ nhỏ đuổi nhau, nhìn xung quanh còn có các gánh hàng rong bán đồ ăn vặt.
Đường Du mua một cây kẹo đường, cho vào miệng nếm, vị ngọt ngấy.
Nếu Phương Lai ở đây, tuyệt đối sẽ không cho phép cô mua đồ ăn vặt ngoài đường.
Đường Du có chút hưng phấn, giống như lạc vào một thành phố bí ẩn và mới mẻ, lưu luyến quên đường về.
Cô cắn kẹo đường, xem hai người già chơi cờ tướng, lại cùng mấy đứa trẻ chơi con quay.
Mặc dù nơi này không có người xe náo nhiệt, không có ánh đèn đường như mây ngũ sắc, nhưng lại có hương vị dân dã, bình dị nồng đậm.
Cấm địa gì chứ? Người xấu gì chứ?
Đường Du thật sự cảm thấy đây chính là thế