Truyện được edit với mục đích cá nhân, phi thương mại, chưa có sự cho phép của tác giả, nếu reup vui lòng GHI RÕ NGUỒN.
Ngoài ra, bản edit chỉ đảm bảo đúng 80% so với nội dung gốc.
Nếu có biến tớ sẽ xóa truyện ngay.
---------------------------------------------------------------------
Edit + Beta: Yu610
Đường Du rời đi không lâu, một người phụ nữ trung niên từ buồng trong của cửa hàng đi ra, luôn miệng hỏi: "Trưa nay ăn gì đây, vẫn còn đang bị tiêu chảy."
Chu Khâm Nghiêu đang lấy giấy lau giày, thấy bà, chủ động chào: "Dì Tiên."
Chủ cửa hàng nhỏ này cũng chính là dì Tiên trong miệng anh, vừa mới từ trong WC đi ra, những người ở trên phố Cây Hòe đều là hàng xóm cũ, đi vắng một lúc cũng không quá lo lắng, không nghĩ tới hôm nay lại có người ngoài vào mua đồ.
Dì Tiên nhìn tiền và nước tương trên quầy hỏi: "Khâm Nghiêu, cậu mua nước tương sao?"
Chu Khâm Nghiêu vừa muốn trả lời, bỗng nhiên nhìn thấy đám trẻ con chơi đùa phiá xa giống như đang xảy ra mâu thuẫn, sắc mặt anh hơi thay đổi, trả lời đơn giản: "Một cô gái không quen biết đến mua mười lọ nước tương, vẫn để ở đây năm lọ, dì cứ cất trước đi."
Nói xong, lập tức đi đến chỗ đám trẻ con đang tranh cãi.
Đến bãi đất trống, một đứa bé trai mười ba mười bốn tuổi chỉ vào một đứa bé trai khác có tuổi tác không cách biệt lắm với mình nói: "Tống Tiểu Dương, cậu để máy bay đâm vào cổ tớ rồi, sao cậu lại ngốc vậy chứ? Cậu có biết chơi không hả?"
Trong tay bé trai bị mắng đang cầm một chiếc điều khiển từ xa, mặt đỏ lên, ôm đầu không biết làm sao, nhìn thấy Chu Khâm Nghiêu đi đến, mới tủi thân vội vàng đi tới giải thích.
"Anh Nghiêu, em, em không cố ý."
Mấy đứa trẻ xung quanh tranh nhau cáo trạng: "Anh Nghiêu, lúc nãy Tống Tiểu Dương cũng để máy bay đâm vào người em."
"Còn đâm vào chân em nữa."
"Được rồi." Giọng nói Chu Khâm Nghiêu nhạn nhạt, ôm lấy Tống Tiểu Dương đang sợ hãi, nhẹ giọng an ủi: "Không có chuyện gì, đừng sợ."
Rồi sau đó mắng mấy đứa trẻ đầu gấu: "Trước kia chê Tiểu Dương ầm ĩ, bây giờ Tiểu Dương đã im lặng rồi sao mấy đứa lại nói nhiều như vậy?"
Giọng nói của anh vừa hạ xuống, vô cùng có uy lực, đám trẻ vừa nãy còn rối rít kể tội tất cả đều ngậm miệng.
Bởi vì mỗi đứa đều hiểu rõ, Tống Tiểu Dương bị thiểu năng trí tuệ, tuy tuổi tác không cách biệt nhiều lắm với bọn chúng nhưng năng lực, hành vi chỉ giống đứa trẻ năm, sáu tuổi.
Mâu thuẫn của đám trẻ đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh, Chu Khâm Nghiêu bảo Tống Tiểu Dương nói xin lỗi, nháy mắt đám trẻ con lại chạy tới chỗ khác chơi đùa.
Tống Tiểu Dương gục đầu xuống, rầu rĩ không vui: "Anh Nghiêu, em, em thật ngốc."
Chu Khâm Nghiêu khom lưng, kiên nhẫn xoa đầu cậu bé: "Tiểu Dương không ngốc, thật ra anh cũng không biết chơi máy bay điều khiển từ xa đâu."
"Thật vậy ạ?" Cậu bé lại tươi cười.
"Thật" Chu Khâm Nghiêu biểu lộ sự dịu dàng hiếm thấy "Đi thôi, về ăn cơm."
Chu Khâm nghiêu ở trong một tứ hợp viện trong ngõ Cây Hòe, bà ngoại Tiểu Dương chính là chủ của tứ hợp viện này. Bạn già đi rồi, con gái ở nơi khác làm thuê, căn nhà to như vậy chỉ có một mình bà và cháu trai ở, rất quạnh quẽ.
Cho đến hai năm trước, Chu Khâm Nghiêu thuê một phòng ở đó, căn nhà này mới có chút sức sống.
Bên kia, Đường Du ôm năm lọ nước tương chạy về nhà.
Dì Dung thấy thần sắc cô khác thường, lau hai tay vào tạp dề sau đó đi ra, đánh giá trên dưới "Tiểu thư, không có chuyện gì chứ?"
Ngay sau đó bà kinh ngạc nhìn nước tương trong lòng cô gái nhỏ: "Sao cô lại mua nhiều vậy?"
Trong lòng Đường Du rối bời, thuận miệng nói: "Siêu thị đang có hoạt động."
Cô cất kỹ nước tương, chạy lên tầng 2: "Đến giờ ăn cơm hãy gọi cháu."
Dì Dung: "..."
Trở lại phòng ngủ, sau khi nằm sấp trên giường một lúc lâu, nhịp tim của Đường Du vẫn chưa bình thường trở lại.
Cô lớn như vậy lần đầu tiên gặp người làm ra việc ghê tởm như vậy, nhưng mình chỉ đẩy anh ta một cái, dẫm anh ta một chút, còn lại cái gì cũng không làm đươc.
Thật không hả giận mà...
Vì sao vừa nãy cô không nói được nửa chữ, vì sao cứ đến lúc cãi nhau đầu cô giống như bột nhão, trống rỗng.
Đáng nhẽ cô nên mạnh mẽ chỉ vào mũi anh ta mà mắng, tốt nhất là mắng khiến cho mọi người xung quanh đều có thể nghe thấy để cảnh giác với anh ta mới tốt.
Nhưng cô thật vô dụng, chỉ đạp anh ta một cái.
Đường Du bực bội xoay người nằm trên giường, ngây người nhìn trần nhà, hối hận vừa rồi mình phát huy quá kém, không làm đến nơi đến chốn, để tên lưu manh kia được lợi.
Loại cảm xúc này vẫn tồn tại đến sau bữa cơm trưa, Đường Du uể oải, ép mình phải luyện đàn, nhưng chuyện xảy ra giữa trưa cứ lặp lại trước mắt, không chịu trôi qua.
Trước kia Đường Du xem trên mạng thấy không ít vụ án quấy rối tình dục, các cô gái vì mặt mũi, hoặc vì nhát gan mà không dám lên tiếng, thế cho nên đám lưu manh đó càng không coi ai ra gì.
Bỗng nhiên Đường Du cảm thấy mình không thể, cũng không nên bỏ qua chuyện này như vậy.
Cô không muốn sự im lặng này trở thành sự dung túng cho kẻ khác.
Giữa trưa cô ở trong ngõ nhỏ nhìn thấy rất nhiều bé gái tầm mười ba, mười bốn tuổi, đều là độ tuổi đẹp như hoa. Nếu tên lưu manh kia cứ tiếp tục ẩn nấp trong ngõ nhỏ thanh bình này, không biết sẽ có bao nhiêu thiếu nữ ngây thơ bị hại.
Đường Du càng nghĩ càng căm giận, giai điệu phát ra cũng không theo tiết tấu.
Cô dứt khoát buông đàn, nghiêm túc suy nghĩ, cảm thấy mình nên làm chút gì đó.
Nhưng vóc dáng cô nhỏ bé, không biết đánh nhau cũng không mắng người, ngõ nhỏ cổ xưa, không có camera gì đó, muốn báo cảnh sát cũng không có chứng cứ, chỉ bằng vào cái miệng này nhất định không làm được gì.
Làm sao bây giờ?
Đường Du ngẩn người nhìn chăm chú vào cây đàn, trầm tư thật lâu, thẳng đến khi dì Dung đi lên gọi cô:
"Tiểu thư, hồ sơ chuyển trường của cô đã chuẩn bị xong rồi sao? Mai đến trường báo danh phải mang đi nhé!"
Đường Du đang muốn trả lời bà đã in xong, nhưng nháy mắt khi câu này trôi qua đầu, cô bỗng nhiên nhớ tới điều gì đó, ngồi thẳng lại....
....Đóng dấu???
Một ý tưởng nhanh chóng xuyên qua đầu, chậm rãi hình thành.
Đáy mắt Đường Du sáng ngời, khóe miệng vì quá hưng phấn mà khẽ cong lên, đứng dậy cầm lấy điện thoại và ví tiền:
"Bây giờ cháu sẽ đi đóng dấu."
Dì Dung được Phương Lại căn dặn, lập tức liên hệ lái xe chuẩn bị xe, nhưng kế hoạch này Đường Du cũng không muốn để cho bà biết, nên nhân lúc bà đang gọi điện thoại, lén chạy ra ngoài một mình.
Đi dọc theo phố Cây Hòe không bao lâu, tầng 1 siêu thị ở đầu phố có một