Mạnh Hành Du sửng sốt một chút, theo bản năng muốn hỏi sao anh lại biết gáy cô có hình xăm.
Sau đó lại nghĩ lại, vị trí đó cũng chẳng phải bí ẩn gì, ngày thường cúi đầu xuống là có thể thấy, ngồi cùng bàn với Trì Nghiên mấy ngày thì anh thấy cũng chả có gì kỳ quái.
Mạnh Hành Du nuốt viên bạch tuộc trong miệng xuống, cười nói: “Là con mèo tôi nuôi đó, gọi là Cục Bột Nhão, nhão nhão dính dính.”
“…..”
Trì Nghiên không biết nên bày biểu tình gì ra nữa.
Lúc trước anh nói chuyện phiếm với Hoắc Tu Lệ thì có nói về chuyện hình xăm này.
Hoắc Tu Lệ nói cái gì mà cô gái bé nhỏ gặp được chân ái nhưng không đến được với nhau, liền muốn khắc tên của người ta lên người để nhớ cả đời, còn nói bản thân có một bạn học thời tiểu học gọi là Hồ Hổ, lúc cấp hai học điền kinh, bây giờ có duyên với nữ sinh chết đi được.
Giờ phút này, nhớ lại những lời đó, Trì Nghiên cảm thấy một lời khó nói hết.
Mẹ nó cái gì mà Hồ Hổ học điền kinh, cái gì mà yêu nhưng không được.
Đây là con mèo đó.
Thế nhưng lại chỉ là một con mèo thôi!
Cái tên ngu ngốc Hoắc Tu Lệ này tuyệt đối là chơi đùa, khinh nhờn đây mà.
Thái độ của mọi người đối với hình xăm tương đối chỉ có một, không phải là đại ca xã hội đen thì chính là lưu giữ tình yêu, cô lúc trước nói muốn đi xăm thì ngay cả Bùi Noãn cũng đều cho rằng cô bị kích động gì nên muốn gia nhập vào gia tộc Matt (*).
(*) gia tộc Matt: từ này xuất phát từ tiếng Anh thông minh, có nghĩa là thời trang (fashion; thông minh (smart). Chỉ sự bắt chước một cách mù quáng quần áo, tóc, v.v. của ban nhạc rock trực quan Nhật Bản (Baidu, hình minh hoạ bên dưới).
Bạch tuộc viên lạnh rồi thì không ăn được nữa nên Mạnh Hành Du cúi đầu ăn xong ba viên còn lại, ném rác xong trở về thì thấy tư thế của Trì Nghiên vẫn như khi nãy, do dự vài giây, ngồi xuống nói nhiều hai câu: “Con mèo đó lớn lên với tôi, nghỉ hè năm nay thì mất rồi, trong lòng tôi vẫn nhớ nó, nhưng trí nhớ lại không tốt nên cần phải lưu lại cái gì đó mới được, tôi mà không nhớ rõ cục bột nhão thì trên đời này không ai nhớ rõ nó nữa, nếu vậy, con mèo sống một đời rất thiệt thòi.”
Trì Nghiên ngẩn ra, không nghĩ một người tính cách tuỳ tiện như Mạnh Hành Du mà lại có tâm tư tinh tế như vậy.
“Nhưng cậu xăm ở sau gáy, ngay cả cậu cũng nhìn không được.” Trì Nghiên nói.
Mạnh Hành Du gật đầu, ôm ba lô nhìn phía trước, ánh mắt khác thường không có tiêu cự, cảm giác hư vô.
“Cục Bột Nhão bốn mùa cũng như ngủ đông vậy, vừa lười vừa ngốc, thường xuyên bị doạ bởi cái đuôi của chính mình, nhưng nó cũng dính tôi lắm, tôi làm cái gì nó cũng đi theo, chắc với nó tôi là cả thế giới vậy, nghĩ như thế, tôi đau lòng bao nhiêu cũng đáng.”
Nhắc tới cục bùn nhão, Mạnh Hành Du khó tránh khỏi thương cảm.
Nói xong những việc này, cô cảm giác cảm xúc của bản thân đi hơi xa, rõ ràng không đáng nói với Trì Nghiên nhiều như vậy, quan hệ không thân nghe xong chỉ cảm thấy cô làm ra vẻ, cô vỗ khuôn mặt, ngậm miệng trầm mặc.
Lúc này, nghe thấy người phục vụ gọi đến số thứ tự của hai người, Mạnh Hành Du như được đại xá, cầm ba lô lên, gọi Trì Nghiên, rồi lại trở về bộ dáng không tim không phổi ngày thường: “Rốt cuộc cũng đến chúng ta rồi, đi đi, tớ sắp chết đói rồi, tớ bây giờ ăn hết một con trâu cũng được.”
Trì Nghiên đi phía sau cô, ngoại trừ bốn chữ “huhu” lộ ra ngoài ra thì mặt sau còn có hình dấu chân mèo, là hình lúc trước ở phòng học anh không thấy được, thì ra chỉ là một dấu chân mèo.
Có thể là nghe xong Mạnh Hành Du nhiều lời mấy câu nên bây giờ Trì Nghiên nhìn cái hình xăm này có vẻ thuận mắt hơn, thậm chí còn có chút đáng yêu.
Đối với một con mèo mà còn trọng tình trọng nghĩa như thế thì đối với người càng không cần phải nói.
Có cảm giác như thế giới của Mạnh Hành Du rất đơn giản, vui buồn giận hờn đều rất tuỳ ý, cô có thể chỉ vì một câu chuyện nhỏ mà cực kỳ vui vẻ.
Giống như hiện tại cô đang nhìn mấy hình món ăn trên thực đơn vậy, hỏi một câu nói một câu với người phục vụ cũng có thể tự do tuỳ ý cười vui vẻ.
Niềm vui của cô đơn giản đến nỗi có thể giơ tay ra là với tới, rõ ràng mấy phút trước còn vì con mèo mất mà thương cảm.
Trì Nghiên không biết nói cô vô tâm hay vẫn là đơn thuần.
Nhưng mặc kệ là cái gì, vô tâm hay đơn thuần cũng được, Trì Nghiên rất rõ ràng, chỉ có một hoàn cảnh gia đình hạnh phúc mới có thể để cô ấy trưởng thành như vậy.
Dũng cảm, không sợ hãi, lớn lên như bông hoa hướng dướng, làm việc không cần phải cân nhắc đường lui, bởi vì cô ấy vĩnh viễn sẽ có đường lui cho mình.
Trì Nghiên rũ mắt nhìn chén trà trên bàn, uống một hớp nhấp môi, cảm giác còn đắng hơn trà ngày thường.
Mạnh Hành Du thấy cái gì cũng đều muốn ăn, nhưng lý trí vẫn còn nên không thể lãng phí lương thực được.
Hỏi Trì Nghiên muốn ăn cái gì thì anh đều nói gì cũng được, hình như không có kiêng cái gì, Mạnh Hành Du chọn món mình muốn ăn nhất, gọi cũng kha khá đồ ăn đủ cho hai người.
Nhà hàng rất đông khách, nhưng tốc độ lên đồ ăn không hề chậm.
Sau khi nước lẩu đã sôi, người phục vụ bỏ thịt vào trong, đợi nóng nửa phút thì vớt lên ăn.
Ăn lẩu có một chỗ tốt là, cho dù không tìm được chuyện để nói thì cũng không qúa xấu hổ.
Mạnh Hành Du ăn thật sự no nê, Trì Nghiên không ăn nhiều lắm, phần lớn đồ ăn đều vào bụng cô.
Trì Nghiên thấy cô ăn cũng no rồi thì gọi người phục vụ lấy hoá đơn tính tiền, Trì Nghiên sau đó đưa điện thoại cho cô để quét mã trả tiền.
Điện thoại của Mạnh Hành Du hết pin tắt máy, trên người lại không có tiền mặt, cho dù muốn giành trả tiền cũng không được.
Chờ hai người ra khỏi tiệm lẩu, Mạnh Hành Du nói với Trì Nghiên: “Tôi về ký túc xá sẽ trả lại cậu tiền cơm, WeChat hay là Alipay?”
Trì Nghiên không có chọn cái nào, chỉ nói: