Đầu óc của Mạnh Hành Du rất loạn, trong mấy giây này, trong đầu cô hiện lên những đoạn ngắn về Trần Vũ cứ như ngọn đèn nhấp nháy kéo quân về.
Yếu đuối, nhát gan, bất lực, đủ loại tư thái phác hoạ ra bộ dáng người bị hại của bạo lực học đường.
Không mang theo chìa khoá sợ làm phiền mọi người, thà rằng đứng ngoài cửa cũng không gõ cửa, Sở Tư Dao mở cửa cho cậu ta thì cậu ta sợ hãi đến cúi gập người.
Đối mặt với sự châm chọc mỉa mai thậm chí công kích của Thi Kiều, cậu ta không hề có suy nghĩ phản kháng, yên lặng thừa nhận, rõ ràng người bị ăn hiếp là cậu ta thế nhưng đêm đó khi bị dì quản lý gọi đến chỗ bảo vệ, thì cậu ta ngay cả dũng khí đòi lại công đạo cho bản thân cũng không có, cho dù là trong tình huống có người ủng hộ cậu ta ở đó.
Mạnh Hành Du chưa từng gặp qua người như vậy.
Cô vốn tưởng rằng cậu ta chỉ là người mềm yếu, nhưng xé cái lớp mặt nạ mềm yếu đó ra thì gương mặt sau còn lạnh hơn cả Thi Kiều.
Tối hôm qua cậu ta nói gì ở ký túc xá nhỉ? À, đúng rồi, cậu ta bảo cô đi xin lỗi Thi Kiều, cậu ta bảo Thi Kiều và người chị họ là chị đại kia không thể chọc vào, một lần xin lỗi không được thì làm thêm vài lần.
Lúc ấy cô cảm thấy thật hoang đường.
Bây giờ, nghĩ tới mấy lời này, Trần Vũ có lẽ chỉ sợ bản thân cậu ta bị liên luỵ mà thôi.
Cậu ta có thói quen sống dưới bùn lầy, nếu có người tới kéo lên thì cậu ta sẽ không từ chối.
Nhưng một khi cậu ta phát hiện người này không thể nhổ tận gốc cho cậu ta thì cậu ta sẽ duỗi tay kéo người đó xuống vũng bùn lầy đó cùng nhau sống tạm.
Mạnh Hành Du buông cánh tay Trì Nghiên ra, cảm giác hai chân không còn sức lực gì cả, cô dựa vào tường ngồi xổm xuống, ánh mắt không có tiêu cự.
Trì Nghiên đứng bên cạnh cô, đợi nửa phút cũng không nghe thấy cô nói một chữ nào.
“Mạnh Hành Du, cậu suy nghĩ gì thế?” Trì Nghiên thở dài, khom lưng ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng huých vào bả vai của cô, “Không tin lời tôi nói sao?”
Mạnh Hành Du không ngước lên, thanh âm chôn chặt giữa hai đầu gối, nghe thật sự rầu rĩ: “Không có, chỉ là cảm giác……”
“Tam quan sụp đổ, giá trị con người bị phá huỷ.” Trì Nghiên bổ sung thay cô.
Mạnh Hành Du “Ừ” một tiếng, nói tiếp: “Việc của Trần Vũ, tôi không nghe ai nói qua. Sở Tư Dao……Là bạn cùng phòng với tôi, là cô gái với mái ngang đó, cậu ấy trước đây cũng ở trường Số Năm, rất biết mấy chuyện bát quái nhưng cậu ấy không……nói qua………..”
“Chuyện này không có mấy người biết.” Ánh mắt Trì Nghiên bình tĩnh, giải thích nói: “Trong nhà Thi Kiều có quan hệ, mấy chuyện đánh nhau này tẩy trắng đến sạch sẽ. Mọi người chỉ biết có người muốn giúp cho Trần Vũ, sau đó bị người ta trả thù mà chuyển trường. Còn việc người này sao lại bại lộ, rồi người đánh người giúp đó là ai thì không ai quan tâm.”
Nghĩ đến cũng phải.
Nếu giấy không bọc được lửa thì Thi Kiều bây giờ cũng không có khả năng vẫn học cao trung ở trường Số Năm nữa.
Trong nhà có quan hệ, còn có người chị họ là dân anh chị nữa, Thi Kiều đúng thật là ngang ngửa lão đại của trường Số Năm.
Nửa ngày cũng không nghe Trì Nghiên nói gì nữa, Mạnh Hành Du hồi phục tinh thần, cho rằng anh tức giận, vội ngẩng đầu thì thấy biểu tình của anh vẫn nhàn nhạt, không rõ cảm xúc, hỏi: “Không phải cậu tức giận chứ?”
Trì Nghiên không nói chuyện là cho cô có thời gian để tiêu hoá, anh không cảm thấy Mạnh Hành Du là một người không phân biệt trắng đen, chỉ là tính tình quá thuần lương, rất khó để thấy một mặt màu xám của nhân tâm.
Nghe cô hỏi như vậy, Trì Nghiên cười khẽ, hỏi lại: “Tôi tức giận cái gì chứ?”
Mạnh Hành Du nói: “Thì là tức giận kiểu ‘đồ không biết tốt xấu, ông đây theo cô nói cả ngày trời thế mà cô còn dám nghi ngờ ông đấy’ đó.”
Trì Nghiên khẽ nhếch mày, trầm mặc vài giây, sau đó nói: “Có lý, tôi hình như phải nên tức giận.”
Mạnh Hành Du nghe ra anh đang nói đùa, tâm tình nhẹ hơn không ít, “Tức giận sao? Mời cậu uống ly trà sữa có làm cậu nguôi giận được không?”
Trì Nghiên đột nhiên đứng lên, “Đi thôi.”
Mạnh Hành Du đột nhiên sửng sốt: “Đi đâu?”
“Uống trà sữa đó.” Ngữ khí như là nói một việc hiển nhiên.
Mạnh Hành Du đứng lên, bước đến trước mặt anh, căng thẳng hỏi: “Mẹ nó, cậu thật sự tức giận hả?”
“A.” Trì Nghiên ngáp một cái, thấy mấy chị đại kia vẫn chưa đi, dẫn theo Mạnh Hành Du đi đường vòng phía sau ký túc xá, “Cậu muốn mời khách mà, tôi cảm thấy tôi có chút bực mình cũng không sao.”
Mạnh Hành Du không nghĩ Trì Nghiên nghèo như vậy, cô phản ứng vài giây mới nói tiếp: “Được, ngài cứ tức giận đi, không đủ thì tôi liền gọi thêm vài ly, đảm bảo đủ trà sữa cho cậu, chỉ cần làm lớp trưởng đại nhân không tức giận nữa, cho dù hôm nay tôi có bị phá sản ở quán trà sữa thì tôi cũng không tiếc.”
“Không dám nhận.” Nghe giống như là trêu chọc.
Hai người đến con đường sau trường học mua hai ly trà sữa, đi ra khỏi tiệm trà sữa, Trì Nghiên nhìn đồng hồ thì đã gần 10 giờ.
Mấy người bên ngoài ký túc xá không biết đi chưa, Trì Nghiên uống một hớp trà sữa rồi hỏi Mạnh Hành Du: “Ký túc xá của cậu còn có ai không về nhà không?”
“Chỉ có tôi và Trần Vũ.” Mạnh Hành Du nói.
Trì Nghiên nhíu mày, trực tiếp dẫn cô đi về phía cổng trường.
Mạnh Hành Du đuổi theo, thấy phương hướng này không đúng liền hỏi: “Không phải, lớp trưởng, về ký túc xá đi bên phải mà.”
“Những người đó không biết sẽ ngồi đợi bao lâu, đêm nay cậu về nhà ở đi.” Nói xong, Trì Nghiên liếc nhìn cô một cái, “Nhà của cậu xa không?”
Chìa khoá của nhà trong nội thành ở ký túc xá, bố mẹ Mạnh thì đang đi công tác, trong nhà không có ai nên cô không vào được, bây giờ mà về nhà thì chỉ có thể về đại viện quân khu, ở nhà của ông bà nội mà thôi.
Nhưng đại viện quân khu ở ngoại thành.
Hai ông bà Mạnh lại ngủ sớm, bây giờ về nhà thì cũng sắp rạng sáng rồi, Mạnh Hành Du ngẫm lại thì thấy phiền quá, xua tay nói: “Rất xa, tôi về ký túc xá ở là được rồi, con gà yếu như Trần Vũ còn có thể ăn được tôi sao.”
“Dì quản lý tối cuối tuần không trực đêm mà chuồn đi đánh bài, rạng sáng mới trở về, bọn họ mà thật muốn làm gì thì cậu không đối phó được đâu.”
Mạnh Hành Du ngẩn ra, lạnh cả đốt sống lưng.
Trì Nghiên càng nghĩ càng thấy ở ký túc xá không đáng tin cậy, liền quyết định thay cô, “Tôi gọi người đưa cậu về.”
Không chờ Mạnh Hành Du nói cái gì, Trì Nghiên đã lấy điện thoại ra gọi đi.
Mạnh Hành Du nghe ngữ khí anh nói chuyện thì hình như là tài xế trong nhà, nói vài ba câu thì Trì Nghiên quay đầu hỏi Mạnh Hành Du, “Nhà cậu ở đâu?”
Mạnh Hành Du do dự một lát, xong vẫn đọc địa chỉ của đại viện quân khu.
Trì Nghiên hiển nhiên biết chỗ này là chỗ ở của người có thân phận gì, chỉ sửng sốt một lát, rồi lặp lại y địa chỉ cô nói cho tài xế, sau đó tắt máy.
“Đi qua cổng trường chờ đi, hai mươi phút nữa xe tới.”
Mạnh Hành Du gật đầu, sóng vai đi theo anh.
Đi đến cổng trường thì tài xế vẫn chưa tới, Mạnh Hành Du có mấy lời nghẹn nửa ngày, nhưng vẫn cảm thấy nói ra tốt hơn, “Trì Nghiên, đêm nay tôi có thể về nhà trốn, nhưng tôi không thể ngày nào cũng đều về nhà trốn được, chuyện này chắc chắn phải giải quyết, trốn ở nhà cũng không phải là biện pháp.”
“Tất nhiên là cần giải quyết.” Trì Nghiên chưa nói không khách khí, khách sáo tới lui với cô cũng không phải cách, nên chỉ nói trọng điểm: “Cậu có còn muốn gánh vác thay Trần Vũ nữa không?”
Mạnh Hành Du ôm ly trà sữa, lắc đầu