Trước tiết học cuối cùng của buổi sáng, trường học phát loa thông báo một thông tin khẩn cấp.
Cuối tuần sẽ có lãnh đạo ở cục Giáo dục tới trường làm công tác kiểm tra, yêu cầu các lớp phải quét dọn vệ sinh lớp sạch sẽ vào thứ sáu, mặt khác, báo bảng cần phải hoàn thành trước tiết tự học buổi tối Chủ nhật, không được để trống, nếu không cả lớp sẽ bị trừ điểm hạnh kiểm.
Vốn nên là trước sáng thứ hai hoàn thành cho xong báo bảng, nhưng bởi vì kiểm tra tạm thời này mà dời lại trước một ngày.
Uỷ viên tuyên truyền của lớp sáu là một tên cá biệt không đáng tin cậy, việc báo bảng trước hôm nghỉ thứ sáu thì Hạ Cần đã nói qua, nhưng cứ mãi nhởn nhơ chờ đến thứ Năm vẫn thấy bảng đen trống trơn.
Những lớp khác đã hoàn thành xong, mà lớp bọn họ còn chưa làm gì cả, tiết nghỉ buổi chiều của thứ Năm và thứ Sáu cũng không có ai nguyện ý ở lại giúp đỡ.
Giữa trưa trước khi tan học, Trì Nghiên ở trên bục giảng hỏi mang tính tượng trưng xem có ai nguyện ý ở lại giúp không, thì căn bản không ai trả lời.
Tốt lắm, ai mà muốn dành cả cuối tuần ở trường học chứ?
Mạnh Hành Du thở dài, đối với lực ngưng tụ của lớp thì cảm thấy rất thất vọng.
Lúc này, đại biểu môn Chính trị Tần Thiên Nghệ giơ tay lên, cười nói: “Tớ có thể, cuối tuần tớ không có việc gì, trước kia có học vẽ tranh thiếu nhi, không biết có thể giúp hay không.”
Xem ra vẫn còn có người tốt, Mạnh Hành Du nghĩ thầm.
Hơn nữa, có thêm Tần Thiên Nghệ cũng chỉ mới có ba người, nhân lực không đủ. Lúc giữa trưa ăn cơm, Mạnh Hành Du dùng cánh gà nướng Orleans rồi dùng vài câu mồm mép, cuối cùng thành công dụ dỗ được Sở Tư Dao gia nhập vào đại quân báo bảng của bọn họ.
Ăn cơm xong bốn người cùng ở lại trường học, thương lượng về việc báo bảng.
Tần Thiên Nghệ đã làm uỷ viên tuyên truyền từ hồi cấp hai, đối với việc báo bảng cũng được xem như có quyền lên tiếng. Mạnh Hành Du vốn dĩ không có mấy ý tưởng thành thục lắm, sau khi thấy bộ dáng đĩnh đạc định liệu trước của cô ta, cảm thấy mình không cần phải nói nữa nên nuốt mấy lời muốn nói lại.
“……Tớ cảm thấy có thể chia bảng làm mấy phần, vòng tròn trống ở chỗ này có thể vẽ vài nét bút đơn giản, như vậy thoạt nhìn sẽ tương đối tinh tế mà cũng không lộn xộn.” Tần Thiên Nghệ buông phấn, xoay người nhìn Trì Nghiên, “Lớp trưởng, cậu cảm thấy thế nào?”
Nơi này rõ ràng có ba người, nhưng cô ta chỉ hỏi mỗi Trì Nghiên. Sở Tư Dao và Mạnh Hành Du trao đổi ánh mắt, rất ăn ý mà lựa chọn trầm mặc.
Đều là nữ sinh, chút tâm tư nhỏ này thì có thể giấu được ai chứ.
“Tôi chỉ biết viết chữ, không hiểu mấy thứ đó.”
Trì Nghiên đứng dựa vào cửa sổ, ngoài thời gian học thì anh không đeo kính, làm cho khí thế có phần lạnh nhạt hơn.
Tần Thiên Nghệ vốn tưởng rằng anh có lời muốn nói tiếp, đợi mười giây cũng không thấy anh có ý tứ mở miệng thì sắc mặt có phần xấu hổ, cười gượng hai tiếng, “Được rồi……Đây cũng chỉ là ý tưởng của mình tớ thôi.”
Nói xong, Tần Thiên Nghệ nhìn về phía Mạnh Hành Du và Sở Tư Dao, hỏi: “Hai người cảm thấy thế nào?”
Sở Tư Dao lắc đầu, tỏ vẻ bất lực.
Chỉ còn lại mỗi Mạnh Hành Du.
Không khí phòng học vô hình căng thẳng hơn, Mạnh Hành Du suy nghĩ một lát, uyển chuyển nói, “Cũng được, tớ thấy mấy lớp khác cũng sắp chữ như vậy, Nhưng nếu lớp chúng ta muốn tranh thứ hạng thì nên làm khác mấy lớp khác đúng không?”
Ánh mặt trời gắt giữa trưa làm người ta cảm thấy buồn ngủ hơn, Trì Nghiên duỗi tay thả dây kéo của màn che xuống, đứng thẳng lưng lên tinh thần trả lời, “Cậu nói nghe một chút xem.”
Ý cười của Tần Thiên Nghệ nhạt dần, trầm mặc không nói chuyện.
Tay Mạnh Hành Du cầm một cây phấn, phác hoạ vài nét bút ở góc trống trên bảng, hình dáng đại khái của một nhân vật dần hiện ra.
“Chỉ cần một màu sắc duy nhất, quan trọng nhất là nó không thể đạt được hiệu ứng mờ và bị nhoè, không bằng chúng ta dùng thuốc màu quảng cáo, trước biến bảng đen thành màu trắng, sau đó vẽ một nhân vật lớn là chủ thể.”
Mạnh Hành Du ở bên trái nhân vật vẽ một khung hình chữ nhật, nói tiếp: “Chỗ này là tiêu đề, tiêu đề và nhân vật chiếm cứ một nửa bảng, còn dư lại một nửa thì viết chữ, sắp chữ rất đơn giản, bố trí nhân vật và chữ thành 50-50.”
Sở Tư Dao nghe như lọt vào sương mù, “Tiêu đề và nhân vật chiếm một nửa, nhân vật chẳng phải nên vẽ rất lớn sao? Cậu muốn vẽ cái gì?”
Mạnh Hành Du lấy điện thoại ra, đặt trên bàn cho mọi người xem thứ cô đã tìm được.
“Vẽ một mỹ nam cổ đại đang ném trục cuộn tranh, bức này là do một hoạ sĩ nổi tiếng vẽ nhân vật nam chủ cho một quyển tiểu thuyết, tớ cảm thấy rất thích hợp, vừa có truyền thống văn hoá, vừa mang theo hương sắc cổ đại.”
Tần Thiên Nghệ nghe xong cũng đại khái hiểu ý của Mạnh Hành Du, nếu thật cô có thể vẽ như vậy thì tuyệt đối bỏ xa cô ta cả mấy con phố lận.
Tần Thiên Nghệ nhìn vài giây, bày ra bộ dáng khó xử rồi nhẹ giọng nói: “Đẹp thì có đẹp, nhưng nhân vật này rất khó vẽ. Cậu xem nhìn quần áo rồi các phụ kiện phối hợp xem, còn mấy bông hoa ở cuộn tranh bên trái nữa, có quá nhiều đường nét lớn. Hơn nữa, cậu thử nhìn màu sắc của người hoạ sĩ, màu vàng dần thay đổi về độ sâu và màu sắc. Thuốc màu chỉ là màu sắc cơ bản, loại màu sắc dần thay đổi này phải tự mình pha mới được…….”
(*) ở đây Mạnh Hành Du nói đến cách phối màu gradient. Có thể hiểu gradient là một bộ các màu chuyển sắc được sắp xếp theo thứ tự tuyến tính nó chỉ định một loạt các màu phụ thuộc vào vị trí, thường được sử dụng để lấp đầy một vùng. (hình minh hoạ bên dưới.)
Lời này làm cho Sở Tư Dao từ đang vui vẻ bỗng dưng trở nên bi quan hơn, “Hình như là…..Du Du à, cái này quá cao siêu, tớ có biết vẽ tranh gì đâu chứ đừng nói đến pha màu sắc.”
Tần Thiên Nghệ thuận miệng bổ sung, “Loại phác hoạ này rất tốn thời gian, thời gian của chúng ta đã không kịp rồi. Tiết tự học buổi tối Chủ nhật đã phải nộp rồi, không bằng nghĩ cái khác đi.”
Nhiệt tình của Mạnh Hành Du bị bồn nước lạnh này dập tắt hơn phân nửa, cô cúi đầu, muốn duỗi tay lấy điện thoại về lại lấy không được.
Trì Nghiên cầm điện thoại của Mạnh Hành Du lên, nhìn bức tranh đó cũng không tỏ thái độ gì, chỉ hỏi cô, “Có thể vẽ xong trong ba ngày không?”
Mắt của Mạnh Hành Du sáng lên, như bạn học nhỏ ở mẫu giáo được giáo viên khen gợi cho phiếu bé ngoan, “Được chứ! Vẽ theo tranh thì tôi có thể, ba ngày vậy là đủ rồi.”
Trì Nghiên đưa điện thoại cho cô, “Biết pha màu không?”
“Biết chứ, có thuốc màu trắng là được.” Mạnh Hành Du nghĩ đến tiền mua thuốc màu, chủ động bổ sung, “Tôi bỏ tiền mua thuốc màu cho, bên ngoài trường học có tiệm đồ dùng mỹ thuật, bây giờ tớ sẽ đi mua, hôm nay là có thể bắt đầu liền.”
Trì Nghiên giơ tay lên nhìn đồng hồ, thời gian nghỉ trưa còn dư lại một tiết, nói: “Đi thôi.”
Mạnh Hành Du ngẩn ra, sau khi phản ứng lại thì vui vẻ nói, “Đi mua thuốc màu sao?”
“Ừ, tôi đi theo cậu.”
Tần Thiên Nghệ cắn môi, vẫn không chịu thua, “Nếu vẽ không kịp thì cuối cùng có sửa hay khắc phục cũng chả kịp……”
Mạnh Hành Du kiên nhẫn giải thích, “Không đâu, khẳng định có thể vẽ xong mà, lại nói chúng ta có bốn người mà, bảng đen cũng không lớn lắm, hôm nay tôi vẽ xong bản nháp thì ngày mai có thể tô màu rồi.”
Tần Thiên Nghệ không biết đụng trúng dây thần kinh nào, một hai cứ bám lấy không tha, “Sao cậu biết nhất định có thể vẽ xong, cậu trước kia từng làm báo bảng sao? Cậu cứ tự tin mù quáng như vậy, nếu báo bảng của lớp chúng ta xếp chót thì thế nào bây giờ!”
Lời nói tràn đầy mùi thuốc súng này làm Mạnh Hành Du trở tay không kịp.
Dừng vài giây, sau đó Mạnh Hành Du thu lại nụ cười trên mặt, không biểu tình nói, “Việc tôi chưa từng làm báo bảng với việc có thể vẽ xong hay không có quan hệ nhân quả gì sao?”
Tần Thiên Nghệ nghẹn lời, tự biết lời nói của mình hơi nặng, nên cố ý giảng hoà: “Không có, tớ chỉ là sợ không kịp……Lớp trưởng đều đồng ý rồi thì tớ nào có ý kiến gì chứ, cậu đừng có hiểu lầm.”
“Người hiểu lầm là cậu thì có.”
Tần Thiên Nghệ đứng tại chỗ, đôi tay đặt trước người, gục đầu xuống, tỏ vẻ đáng thương không thôi.
Mạnh Hành Du bực bội hết sức, kéo Sở Tư Dao đi, lạnh nhạt nói với Trì Nghiên: “Tớ và Dao Dao đi mua là được.”
Ánh mắt của Trì Nghiên nhìn không ra cảm xúc gì, qua một lát, anh cũng không nói có được hay không, chỉ là nhắc nhở: “Trở về thì báo lại, không cần tự bỏ tiền ra.”
Cảm giác bực bội cứ lần lượt kéo đến kéo đi không giảm bớt được chút nào, Mạnh Hành Du “Ừ” một tiếng, lôi kéo Sở Tư Dao đi ra ngoài trường học.
Đi đến cửa cầu thang, Sở Tư Dao thấy mặt của Mạnh Hành Du còn xụ thì giật nhẹ tay áo của cô, an ủi: “Du Du à, cậu đừng có chấp nhặt với Tần Thiên Nghệ, cậu ta không phải chĩa vào cậu đây, nếu Trì Nghiên không có ở đây thì cậu ta một cái cũng không buông tha đâu.”
Mạnh Hành Du giận sôi máu, “Cậu ta có ý với Trì Nghiên thì liên quan quần què gì với tớ chứ? Đúng là bệnh công chúa, bị tớ chửi là đáng mà.”
“Đúng rồi, cậu ta chính là có bệnh công chúa, có lẽ thấy cậu và Trì Nghiên ngồi cùng bàn có quan hệ cũng không tệ, nên trong lòng khó chịu thôi.” Sở Tư Dao nhìn quanh bốn phía, thấy không có ai thì thò lại kề tai cô nói nhỏ: “Buổi