Sau ba sự kiện mất mặt nhất là lon RedBull, spam meme và đi WC lấy nước, thì vào giờ phút này Mạnh Hành Du phát hiện bản thân mình đã tôi luyện ra được một tâm thái Phật hệ “Không có việc gì, tôi biết chắc chắn sẽ như vậy mà.”
Đại khái cái đạo lý trước lạ sau quen này cũng áp dụng với mấy trường hợp muốn độn thổ này.
Tuy nhiên, Phật hệ là Phật hệ, chuyện này nếu còn tiếp tục xảy ra nữa thì, cô là Phật cũng không đại biểu rằng Trì Nghiên cũng là Phật.
Mạnh Hành Du thu lại nụ cười rồi nhăn mày, lúc này mới tỉ mỉ tìm từ, xác định sẽ không lặp lại tình huống mất mặt lần thứ năm nữa, thì mới tìm một cái lề sách rồi tìm đề tài nói: “Lớp trưởng, có phải tôi doạ cậu rồi không?”
Trì Nghiên nhìn vào đôi mắt của cô, Mạnh Hành Du vì tỏ vẻ thành ý của bản thân, cũng ra vẻ bình tĩnh nhìn vào mắt anh.
Nhưng kỳ thật trong lòng cô căng thẳng, tim đập nhanh, sau khi nhìn nhau mất khoảng 12 giây thì Trì Nghiên dời tầm mắt, ngược lại lạnh nhạt cười một tiếng.
Hả?
Anh chàng thiếu niên, cậu đang cười gì thế hả????
Mạnh Hành Du không rõ suy nghĩ của Trì Nghiên, nên lựa chọn án binh bất động, đợi chiêu tiếp theo.
Thời gian cơm chiều nên trong phòng học không có người, nhưng hành lang vẫn thường có người đi ngang qua, hoặc nói chuyện phiếm hoặc là đùa giỡn.
Cửa của lớp 6 mở rộng, Trì Nghiên và Mạnh Hành Du đứng ngay giữa lớp dẫn tới mấy người đi ngang qua đều nhìn vài phòng học vài lần, mang theo vẻ mặt nghiên cứu tìm tòi.
Mạnh Hành Du không thích mấy cái ánh mắt đó, nên đi qua nhấc chân đá vào chân chống của cửa, sau đó cửa mang theo một cơn gió rồi đóng sầm, vang lên tiếng rầm, làm cho mấy người bên ngoài hành lang lập tức im lặng.
Nghe thấy tiếng chân của mấy người đang hóng hớt đang vội vàng rời đi, Mạnh Hành Du vỗ tay một cái rồi đứng dựa vào tường phía sau cửa.
Đây là điểm mù, từ cửa sổ bên ngoài nhìn vào thì không thấy, trừ khi phải bước vào thẳng trong phòng học.
“Vẫn ổn.” Trì Nghiên đứng mệt nên tuỳ tiện kéo cái ghế ra ngồi xuống, không nhanh không chậm nói, “Thêm mấy lần nữa có lẽ tôi có thể sinh ra miễn dịch luôn, cậu nỗ lực hơn đi.”
Mạnh Hành Du nghe ra đây là ý tứ cho cô một bậc thang đi xuống, sửng sốt vài giây, cảm thấy che dấu quá mệt mỏi nên đơn giản nói toạc ra, “Kỳ thật tôi rất để ý.”
“Để ý chuyện gì?”
“Chuyện cậu từ chối tôi đó.” Mạnh Hành Du đúng là kinh ngạc với bản thân, thế nhưng mình có thể nhẹ nhàng nói ra câu đó như vậy, bèn nhanh chóng rèn sắt khi còn nóng, một hơi thổ lộ rõ ràng, “Cậu từ chối tôi nói là không yêu đương, giữa trưa tôi bị Tần Thiên Nghệ làm kích động, tưởng rằng cậu sẽ có gì với cậu ta, nên có cảm giác bị vả mặt trong lòng không thoải mái, mấy lời ở cửa cầu thang cậu đừng để trong lòng, cứ coi như tớ thả cái rắm đi.”
Mấy năm nay, Trì Nghiên từ chối nữ sinh không nói tới 100 thì cũng mấy chục người, Mạnh Hành Du là người đầu tiên dám cùng anh bàn luận đúng sai của chuyện này rõ ràng như vậy.
Cố tình còn không làm ra vẻ che giấu, hoàn toàn phù hợp với phong cách thẳng thắn của cô.
Đừng nói nữ sinh, rất ít nam sinh có sự mạnh mẽ phóng khoáng như vậy.
Trì Nghiên không thể nói được là cảm giác gì, tóm lại là không phải xấu hổ.
Trăm lần nghĩ ngợi, cuối cùng Trì Nghiên cũng chịu từ bỏ nhìn lại, cũng là xuất phát từ sự tôn trọng đối với Mạnh Hành Du, lựa chọn ăn ngay nói thật, “Ngày đó không phải là cậu thì tôi cũng sẽ làm vậy.”
Mạnh Hành Du một hơi hỏi hết: “Cậu nói cậu không yêu đương, là chỉ nói tôi, hay là mọi người?”
“Tất cả.” Trì Nghiên không do dự, ánh mắt bình tĩnh, “Tôi nhìn việc không nhìn người, câu nói kia không nhằm vào cậu đâu.”
Trong lòng Mạnh Hành Du nghẹn một cục bây giờ đột nhiên thông thuận hơn, cả người cô khoan khoái, nói chuyện cũng tuỳ ý hơn: “Trước kia cậu từ chối người khác cũng nói chuyện ác như vậy sao?”
“Cậu chỉ lời nói nào?”
“Sẽ không yêu đương.”
“Chưa nói qua, cậu là người đầu tiên. Người khác êm đẹp thổ lộ thì tôi từ chối là xong, không đáng nói nhiều như vậy, đỡ làm người ta xấu hổ.”
Nam sinh học giỏi mấy môn Xã hội, có phải tâm tư cũng đều tinh tế như vậy không?
Đáng tiếc nhà bọn cô không có vật tham chiếu, một đám đều là sinh viên ban Khoa học Tự nhiên, đúng là phù hợp với chủng loại giống đực.
Mạnh Hành Du nhanh chóng kéo suy nghĩ đang muốn đào ngũ của mình lại, hỏi: “Vậy tại sao cậu muốn nói với tôi?”
“Không biết, có lẽ theo bản năng xem cậu là bạn bè, nên nói chuyện cũng không cố kỵ, lại nói thư tình ngày hôm qua cũng không phải cậu viết.”
Trì Nghiên nói rất thản nhiên, nên Mạnh Hành Du cũng không có cơ hội mà hiểu lầm điểm nào cả, tư tưởng ngẩn ngơ cũng chả bay được đến kịch bản ngôn tình.
Cô lúc này đã hoàn toàn tin tưởng Trì Nghiên không có nhằm vào mình, nhưng rõ ràng cảm nhận được Trì Nghiên không có suy nghĩ gì với cô cả.
Mấy cái hành vi ngôn ngữ mang có chút ý tứ trước đây thì ra chỉ xuất phát từ góc độ bạn bè, vừa đơn giản vừa thuần tuý.
Làm bạn với nam sinh đã từ chối mình là một dạng thể nghiệm gì?
Mạnh Hành Du để tay lên ngực tự hỏi, cảm giác này hình như cũng không tệ lắm, ít nhất so với cảm giác trôi nổi luôn tự hoài nghi bản thân mình thì tốt hơn gấp trăm lần.
Nếu thích khó thực hiện như vậy, thì cứ tuỳ ý để thời gian làm phai nhạt nó đi, nói không chừng cũng là một chuyện tốt?
Mạnh Hành Du không nghĩ ra được kết quả, cô chưa bao giờ nguyện ý làm bản thân khó xử, những việc nghĩ rõ trước mắt thì cô liền không nghĩ nữa, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, dù sao thì có lúc mọi chuyện sẽ trở nên rõ ràng hơn.
“May mắn đây không phải là hiện trường thổ lộ của chúng ta, bằng không cậu chính là đang phát thẻ bạn bè cho tôi đấy.”
Mạnh Hành Du trêu ghẹo, nhẹ nhàng đẩy những suy nghĩ lung tung và tâm tư rối loạn qua một bên, “Muốn qua cửa ải bạn bè với tôi cũng không phải dễ, lớp trưởng à, cậu còn chưa tiếp đón tớ đấy.”
Trì Nghiên hỏi: “Ví như?”
“Mời tôi ăn cơm đi, anh bạn à.”
Chân của Mạnh Hành Du có hơi tê, nên cô thẳng người hoạt động hai cái, bụng rất phối hợp kêu lên, làm bản thân mình cũng cười theo, “Tôi đói rồi, làm báo bảng đúng là mệt mà.”
“Được.” Trì Nghiên đẩy ghế về chỗ cũ, mở cửa sau ra rồi hỏi cô, “Giờ này nhà ăn không có gì ăn, đi bên ngoài trường học ăn nhé?”
“Đều được, tôi không kén ăn.” Mạnh Hành Du nhìn tay mình dính đầy bụi phấn, “Chờ tôi rửa tay đã.”
“Được.”
Còn nửa giờ nữa là đến tiết tự học buổi tối, không kịp để đi ăn đồ ngon, nên Mạnh Hành Du dẫn Trì Nghiên đến phố ăn vặt dạo một vòng, cuối cùng chọn một quán bán bánh kẹp xếp hàng không đông lắm mà ăn cơm chiều.
Mạnh Hành Du đói muốn xỉu, nên trực tiếp gọi phần ảnh gia đình (*), ngẩng đầu hỏi Trì Nghiên, “Cậu muốn ăn gì?”
Trì Nghiên nhìn lướt qua thực đơn của xe bán hàng rong, vẫn chưa nhìn thấy mấy chữ này, tò mò hỏi: “Phần ảnh gia đình là gì?”
Mạnh Hành Du chỉ vào bên phía phải của thực đơn, giải thích: “Là phần ăn đủ các loại thịt đó.”
Trì Nghiên nghe xong thì nhíu mày nói: “…..Không có rau cải à?”
Mạnh Hành Du nhất thời nghèo từ, nhưng dì bán bánh lại cười rộ lên, đứng ở quầy bán hàng sảng khoái nói, “Có rau chứ, chay mặn phối hợp rất dinh dưỡng, bạn học nếu thích ăn rau thì dì sẽ cho thêm hai miếng rau xà lách diệp.”
Trì Nghiên ngẩn ra, có lẽ còn chưa nghĩ tới sẽ có loại này, nên gật đầu nói tiếng cảm ơn.
Mạnh Hành Du bị phản ứng của anh chọc cười, ở bên cạnh tiếp lời, “Cảm ơn dì, cũng cho cháu thêm nữa nhé.”
Dì bán hàng cười, “Được chứ.”
Mạnh Hành Du kéo Trì Nghiên đến bên cạnh đợi, để không cản đường mấy người ở phía sau gọi đồ ăn.
“Thái Tử gia, cậu chưa từng ăn quán ven đường sao?” Mạnh Hành Du hỏi.
“Chưa ăn qua.” Trì Nghiên nói.
“Cậu đúng là tỉ mỉ nhà, nhưng tôi nói cậu nghe nè, quán ven đường đều là thiên đường mỹ thực hết đó.”
Nói đến ăn thì Mạnh Hành Du có thể nói không dừng, “Những thứ khác không nói chứ chỉ riêng gần trường học chúng ta thôi, con đường phía sau ngã tư chuyển phát nhanh đó, có tiệm bún lẩu cay (**) đó, hương vị cực kỳ ngon nha, cậu đi đến ngã tư thôi thì đã có thể ngửi được mùi thơm luôn rồi. Trước cửa có bán trái cây nữa, xong tiết tự học thì có ông già đẩy xe bán bún củ sen (***), cái bún củ sen đó siêu siêu ngon luôn,