Trận chiến tranh lạnh này của Mạnh Hành Du và Trì Nghiên ập đến đột nhiên, ai cũng không muốn cúi đầu với ai.
Ngoại trừ mấy cuộc đối thoại tất yếu hàng ngày thì lời nói của hai người trong ba ngày nay không nhiều quá một chữ. Hoắc Tu Lệ và Ngô Tuấn Khôn ngồi ở bàn sau, quả thật rất may mắn khi vừa đầu thu đã cảm nhận được một đợt khí lạnh.
Chỗ ngồi của Mạnh Hành Du bên trong, ba ngày này cô cũng không nói với Trì Nghiên một lời, sáng trưa chiều đều tới sớm hơn ngày thường, có lẽ là người đầu tiên tới lớp.
Mạnh Hành Du tới sớm, còn Trì Nghiên thì dẫm lên tiếng chuông vào lớp, hơn nữa mỗi tiết học đều gọi Hoắc Tu Lệ ra ngoài hít thở, mãi cho đến khi vào học lại mới đi vào. Hai ngày tiếp theo ngay cả câu “Cho tôi vào với”, hay “Cậu có vào hay không?” của hai người đều không có cơ hội tồn tại nữa.
Cuộc thi luận văn được định ở sáng thứ sáu, trường học đặc biệt dịch phòng học lớn nhất ra để cho học sinh dự thi sử dụng. Tiết Ngữ Văn thứ năm kết thúc thì Hứa tiên sinh liền dẫn Tần Ngàn Nghệ và Trì Nghiên đến văn phòng, định dặn dò một phen trước cuộc thi.
Tiết tự học buổi tối cuối cùng của buổi chiều, trạch nam ngồi cùng bàn với Sở Tư Dao xin nghỉ bệnh hai ngày, đổi chỗ ngồi ở lớp tự học là điều mọi người hay làm, Hạ Cần cũng vẫn luôn mở một con mắt nhắm một con mắt, chỉ cần không ảnh hưởng đến kỷ luật thì không có việc gì.
Mãi cho đến khi tiếng chuông vào lớp vang lên, Trì Nghiên và Tần Ngàn Nghệ vẫn chưa có trở về từ văn phòng, Mạnh Hành Du ngồi trên chỗ ngồi, cảm giác chỗ nào cũng không thoải mái, nên đơn giản lấy hộp bút và bài làm đến ngồi một bàn với Sở Tư Dao ở tiết tự học.
Sở Tư Dao thấy Mạnh Hành Du mang sắc mặt đen thui đi tới, đã thấy nhiều nên không lạ mấy, cô ấy liền lấy hai cây kẹo que trong ngăn bàn ra đặt trước mặt cô, “Vị quả xoài, vị quýt, cậu muốn ăn cái nào?”
Mạnh Hành Du không tí do dự cầm vị quả xoài lên, mở bao bì rồi nhét vào trong miệng, há miệng cắn một miếng, không cắn được thì lại tự nổi giận với bản thân, “Cái kẹo gì thế này, cứng như thế, ăn xong răng gãy luôn mất.”
Sở Tư Dao nhớ rõ mình còn có kẹo ngô mềm, nên lấy trong cặp sách ra đưa cho cô, “Vậy cậu ăn cái này đi, kẹo dẻo không bị gãy răng.”
Mạnh Hành Du thấy chỉ duy nhất hai chỗ ngồi trong phòng học không có người, đầu lưỡi như con rồng phun lửa chuyển lửa, “Tớ lại không phải bà già, ăn kẹo mềm cái gì, tớ không ăn đâu, cậu cầm lấy đi.”
Sở Tư Dao thấy bộ dáng kiếm cớ của cô thì buồn cười, không chút lưu tình bóc mẽ, “Tớ thấy cậu có ăn cái gì cũng là chua thôi, trông như một con chanh tinh vậy.”
Mạnh Hành Du liếc mắt nhìn cô ấy một cái, vẫn mạnh miệng nói: “Cậu mới chua đó, tớ thật sự rất ngọt.”
Sở Tư Dao “ách” một tiếng, “Đúng đúng đúng, tớ chua, là tớ thấy Trì Nghiên và Tần Ngàn Nghệ cùng tham gia cuộc thi luận văn nên không vui, tuyệt đối không phải là cậu đâu.”
Mạnh Hành Du cầm hết đồ giả vờ muốn đứng lên, nghiêm mặt lại, “Cậu còn như vậy thì tớ về chỗ đây.”
Sở Tư Dao giữ cô lại, dỗ dành: “Được rồi, tớ không nói nữa, tớ ngậm lại được chưa.”
Mạnh Hành Du không nói nữa, yên tâm ngồi xuống, lấy ra cuốn sách văn mẫu các luận văn trước khi thi Đại học mới mua hôm qua ra, mở ra bài đầu tiên.
Sau khi bị Hứa tiên sinh và Trì Nghiên kích thích, Mạnh Hành Du ba ngày này giống như đổi tính, không thèm sửa bài Khoa học Tự nhiên mà mỗi ngày ôm mấy môn Xã hội vừa sửa bài lại vừa học thuộc lòng, thức dậy thì sớm hơn gà gáy còn đi ngủ thì trễ hơn con chó, bây giờ ngay cả văn mẫu luận văn gì đều thuộc làu làu, quả thật cũng không quá đáng sợ.
Bộ dáng hăng hái liều mạng này cứ như ngày mai phải thi Đại học, nhưng Sở Tư Dao thật sự sợ cô chịu không nổi, sau đó lập tức chết đột ngột mất
Cô ấy do dự nửa ngày, vẫn không nhịn xuống được mà duỗi tay chọc vào cánh tay của Mạnh Hành Du, an ủi nói: “Du Du à, cậu đừng đâm đầu vào ngõ cụt, ăn một miếng cũng không thành béo ú được đâu.”
“Tớ biết.” Mạnh Hành Du ngoài miệng thì nói vậy nhưng động tác vẫn không dừng tí nào.
Sở Tư Dao thở dài một hơi, ngồi lại tiếp tục làm bài.
Trì Nghiên từ văn phòng quay về, thấy bên chỗ ngồi trống không thì ánh mắt đen lại, kéo ghế ra ngồi xuống, lực đạo đặt sách lên bàn không khống chế được làm thanh âm có hơi lớn, người khác cũng nghe ra lửa giận.
Vốn đang có người nói nhỏ, thấy sắc mặt lớp trưởng thúi hoắc như vậy thì cũng không ai muốn rước lấy xui xẻo vào người, phòng học lập tức trở nên cực kỳ yên tĩnh, kỷ luật có thể so sánh với lớp trọng điểm luôn.
Hoắc Tu Lệ ngồi ở bàn sau nhìn đều thấy khó chịu, hai cái người này trong xương cốt đều bướng không ai chịu nhận thua, nếu cứ cứng đầu cả một học kỳ như vậy thì hai người họ chịu được, nhưng còn mình thì chịu không nổi.
Cậu ta nghĩ một lát, quyết định làm Lôi Phong một hồi.
Hoắc Tu Lệ mở WeChat ra, gửi cho Trì Nghiên một tin nhắn.
——“Thái Tử à, đã ba ngày rồi, ngày mai lại là cuối tuần, nếu còn lạnh nhạt như vậy thì cậu rét chết đấy.”
Trì Nghiên không có tâm tình làm bài, nghe thấy điện thoại trong ngăn bàn rung lên thì lấy ra xem, qua vài giây thì lại trả lời.
——–“Cậu ấy muốn lạnh nhạt thì cứ lạnh nhạt đi.”
———“Cho nên cuối cùng cậu có biết người ta vì cái gì mà giận không hả?”
——-“Tớ biết cái rắm ấy.”
——-“Ngày đó Hứa tiên sinh mắng cậu ấy một trận, là nữ sinh ai cũng cảm thấy mất mặt mà, sau đó cậu không phải được chọn đi tham gia cuộc thi sao? Cậu ấy chắc chắn bị tổn thương lòng tự trọng, hơn nữa Tần Ngàn Nghệ kia và cậu ấy cũng không vừa mắt nhau, tự cậu suy nghĩ đi.”
Hoắc Tu Lệ đợi vài phút cũng không thấy Trì Nghiên trả lời, cậu ta ở bàn sau lo lắng suông, cuối cùng không còn cách liền vỗ bờ vai của anh, nhỏ giọng nói, “Cuối cùng cậu nghe có hiểu không hả?”
“Đừng có làm rộn.” Trì Nghiên hất tay của Hoắc Tu Lệ ra, nhăn mày lại, dừng một lát lại bổ sung, “Biết rồi.”
Hoắc Tu Lệ cười, xem ra trong lòng cậu ấy đã hiểu, chuyển biến tốt thì kết thúc không cần phải nhiều lời nữa.
Trì Nghiên nhìn bài thi cả mười phút cũng không làm được một đề, anh phiền lòng xoay bút, khoé mắt nhìn thoáng qua bàn học trống không bên cạnh, cảm giác bực bội lại tăng lên làm bút máy thiếu chút nữa rơi trên mặt đất.
Lòng tự trọng và trục não của Mạnh Hành Du rất lớn, sau khi bị Hứa tiên sinh nói vậy thì chắc chắn tâm tình sẽ không tốt, hơn nữa cuối tiết đó còn thấy cô xé hết bài luận văn đó, có thể thấy được tâm tình cô không phải không tốt ở mức độ cao bình thường thôi đâu.
Anh đương nhiên biết điều đó, bằng không đã không đến quầy bán đồ ăn vặt mà mua đồ ăn vặt cô thích ăn rồi.
Nhưng anh lại quên vụ của Tần Ngàn Nghệ, chỉ nghĩ đến Mạnh Hành Du tổn thương lòng tự trong, mà không lo lắng đến sự không thoải mái của cô.
Lần trước lúc làm báo bảng thì Mạnh Hành Du đã nói cô khó chịu, sau đó bị Tần Ngàn Nghệ kích thích rồi cho rằng anh và cô ta có quan hệ gì, nên cảm thấy bị vả mặt.
Lúc này lại lần nữa, cố tình còn ngay lúc tâm tình của Mạnh Hành Du đang không tốt, Trì Nghiên nghĩ đến đây thì đã hiểu rõ.
Tính cách của Mạnh Hành Du giống như nam sinh, nhưng rốt cuộc cũng là một nữ sinh nhỏ.
Cảm xúc của nữ sinh mà giận lên là sẽ phát cáu phát giận ngay.
Giống như Trì Sơ vậy, nhìn thì thành thục nhưng ngày thường cũng hay bưng sắc mặt với anh, được hay không được cũng đều khó chịu.
Hai năm trước anh còn không hiểu ra sao, nên sẽ cãi nhau cùng chị ấy, cãi xong lúc bình tĩnh lại mới dám hỏi một câu, vì sao em nên cho chị, vì sao hai chúng ta không thể nói lý được.
Trì Sơ không nói vì sao, bởi vì cảm xúc của con gái khi nổi nóng là không muốn nghe nói lý, chỉ muốn nghe mấy lời ngon ngọt mà thôi.
Trì Sơ còn như thế, Mạnh Hành Du chắc cũng không khác lắm.
Ngày thường ngoại trừ Cảnh Bảo thì anh cũng chả dỗ dành ai.
Nhưng Cảnh Bảo và Mạnh Hành Du không giống nhau, một đứa con nít và một cô nữ sinh nhỏ hoàn toàn không giống nhau.
Nếu ngày đó anh tiết chế lại tính tình của mình một tí, lúc cô nói hai câu thì chờ cảm xúc cô bình tĩnh lại thì sẽ không như bây giờ.
Cho nên ngay từ đầu anh cứ phải tính toán chi ly với cô nữ sinh nhỏ làm cái gì?
Trì Nghiên buông bút, trong lòng hạ quyết tâm tuần này phải kết thúc chiến tranh lạnh.
Trước khi kết thúc lớp tự học, Hạ Cần sau khi mở cuộc họp với giáo viên chịu trách nhiệm của lớp thì tới lớp học nói một việc nhỏ.
“Thành tích của kỳ kiểm tra hàng tháng này, tôi và giáo viên từng môn của lớp ta đã phân tích tình hình của từng người, bây giờ mới bắt đầu cấp 3 nên tất cả vẫn còn kịp, mấy em mà lần này thi không được tốt thì đừng có nản lòng, thi tốt thì cũng đừng