Mạnh Hành Du như đã quên mất cái việc kẹo nổ này rồi.
Cái này vốn dĩ là sản phẩm phát sinh trong lúc tức giận ngày đó nhân tiện bịa ra mà thôi, cô cũng chẳng để trong lòng, nói xong thì thôi, 800 năm trước đã vứt ra khỏi đầu rồi.
Mạnh Hành Du nhớ rõ tính tình của Trì Nghiên hôm đó cũng nóng nảy, cô không có ấn tượng với những cảm xúc cô đã nói khi đó, cũng coi những lời rác rưởi nói với đối phương là lời nói suông mà thôi, xong việc thì cũng như qua trang mới, cô đối với những chuyện này đều rất tiêu sái, ngay cả Bùi Noãn cũng nói cô là người không tim không phổi.
Trì Nghiên hiển nhiên là một tuyển thủ quá có tim có phổi.
Mạnh Hành Du hồi phục tinh thần lại, lén lút nếm dư vị của vị xoài và sầu riêng trong miệng, lúc bọt nước trong lòng sinh sôi nảy nở thì cũng thuận tiện áy náy một chút.
Trì Nghiên thấy Mạnh Hành Du nửa ngày không nói chuyện, mà cô cũng cúi đầu nên anh không thấy rõ biểu tình, không biết được cảm xúc của cô thế nào nên đành nhẹ giọng hỏi: “Cậu còn giận sao?”
Mạnh Hành Du không khống chế được nhịp tim đập, chỉ có thể cố gắng giữ biểu tình của gương mặt, không giữ được sự lạnh lùng OOC (*) cũng không sao, nhưng ít nhất phải giữ được dáng vẻ vân đam phong khinh (**) mới được, cô không thể làm người nhìn không có tiền đồ như vậy được.
(*) OOC (Out of Character): được sử dụng nhiều trong fanfic. Có nghĩa là nhân vật trong truyện gốc không cư xử và suy nghĩ như tính cách họ thể hiện trong truyện gốc.
(**) vân đam phong khinh: chỉ tính cách không màng đến những điều gì khác, đạm (nhàn nhạt) như mây trôi, nhẹ nhàng như gió thổi
Lúc này mới khi nào chứ, dựa theo hiểu biết trong khoảng thời gian này của cô đối với Trì Nghiên thì giờ phút này anh chắc là chút xíu suy nghĩ kiều diễm anh cũng không có, nếu như để anh biết cô bởi vì lúc này ăn xong liền động tâm giật mình rồi động các loại thì đúng là quá mất mặt.
Đồng chí tiểu Mạnh à, con gái phải ổn trọng rụt rè, làm ơn kiềm chế bản thân mình cho tốt đi.
Thích một người thì được, nhưng bởi vì thích mà làm ra mấy chuyện mất mặt thì không thể.
Mạnh Hành Du cảm thấy biểu tình của mình không có gì sai lắm thì mới ngẩng đầu lên, im lặng đếm đến ba trong lòng rồi mới mở miệng, “Vậy chắc không giận……….á.”
“Á?” Trì Nghiên sờ đầu, chỉ mua có một bịch kẹo, “Vậy cậu ăn nữa không? Để tôi đi mua.”
Mạnh Hành Du lấy trái cây trên đùi của anh lại, tự kiếm một bậc thang cho mình, trình độ có thể nói là lô hoả thuần thanh (***): “Không cần, tôi ăn cái này là được rồi.”
(***) lô hoả thuần thanh: trong truyện kiếm hiệp chỉ những người đã đạt đến cảnh giới võ công thượng thừa
Trì Nghiên thấy cô xem như không có chuyện gì thì cũng nói chuyện bình thường lại, “Thật sự không ăn nữa hả? Đừng có giây sau lại trả hết cho tôi nói không cần đấy.”
“Nếu cậu thành khẩn vậy thì gọi phần ảnh gia đình đi.” Mạnh Hành Du nuốt miếng xoài xuống, nửa đùa nửa giỡn, “Phần trái cây tổng hợp đó.”
Trì Nghiên nghe xong thì trực tiếp đứng lên, Mạnh Hành Du đột nhiên không kịp phòng bị, mở miệng gọi anh lại, “Cậu làm gì thế?”
“Mua trái cây chứ sao, không phải cậu nói muốn ăn à?” Trì Nghiên cười, đưa mắt nhìn đồng hồ, “Thời gian còn kịp, để tôi nói ông chủ cắt, chờ tí.”
Mạnh Hành Du thấy tư thế này của anh thì vội kéo lấy tay áo anh để anh ngồi xuống, phục sát đất, “Tôi nói giỡn thôi, đừng có mua.”
Trì Nghiên chú ý tới quán bán cháo ngó sen ở phía trước không xa, nên quay đầu hỏi cô, “Cậu ăn bún ngó sen không?”
Mạnh Hành Du không biết nên bày ra biểu tình gì, bất đắc dĩ nói, “Tôi không ăn đâu.”
Biểu chiều tan học xong liền chạy ra ngoài tìm kẹo nổ vị xoài sầu riêng, đi bộ một vòng về lại trường, cơm ở nhà ăn cũng không nhiều nên chỉ tuỳ tiện gọi đại một món, có lẽ là món ăn còn dư lại dưới đáy nồi, đồ ăn trong cái nồi to thì đầy gia vị cực mặn, Trì Nghiên chưa ăn được hai miếng thì đã hết muốn ăn, bây giờ nhìn thấy bún ngó sen thì thật sự hơi đói bụng.
“Tôi muốn ăn, tôi đi mua một phần.”
Trì Nghiên buông cặp sách xuống, nhét điện thoại vào rồi chạy đi.
Mạnh Hành Du lắc hộp đóng gói trái cây, bên trong cũng không nặng lắm, cô ăn thật sự chậm, ăn một miếng rồi lại một miếng, ăn từng ly rồi ăn từng tí, cũng là trái cây bình thường thôi chứ chả phải hiếm lạ gì, nhưng cô thật sự luyến tiếc ăn nhanh cho hết.
Trì Nghiên vừa đi thì Mạnh Hành Du yên tĩnh lắng nghe, lúc đó cô mới phát hiện nhịp tim của mình đập có bao nhiêu nhanh.
Ánh mắt đầu tiên thấy thích thì có thể gọi là cảm giác mới mẻ, là cảm xúc quấy phá, đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh, đúng là đảm đương không nổi thật.
Nhưng sau khi nhìn lâu rồi, rõ ràng biết không có khả năng, hoàn toàn không thể nắm chắc, vẫn luôn tự nói với bản thân đừng thích nhưng lại càng lún càng sâu, thứ như vậy còn gọi là cảm xúc sao? Hay vẫn là cảm giác mới mẻ sao? Hay là sẽ nhanh đến cũng nhanh đi sao?
Mạnh Hành Du biết rõ tuyệt đối không phải.
Không chỉ không phải cái gọi là cảm giác mới mẻ đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh, không thể nói rõ có phải là thứ còn mãnh liệt hơn trăm lần so với loại kia hay không.
Mạnh Hành Du ăn trái cây rồi lại rất lỗi thời nhớ tới một việc thú vị khi còn nhỏ.
Bà ngoại cô là một người mê tín, cực kỳ thích đoán mệnh, thích đến mức có thể trèo đèo lội suối đến một thành phố nghèo hẻo lánh tìm một bà thầy bói.
Cả nhà từ trên xuống dưới đều được bà thầy bói đoán mệnh, Mạnh Hành Du cũng không thể may mắn thoát khỏi.
Bà thầy bói nói cô trời sinh phú quý, không lo ăn mặc, chỉ duy nhất chuyện tình cảm sẽ té lộn nhào.
Tám chữ đầu Mạnh Hành Du tin, còn mấy chữ sau cô căn bản không thèm để ý, chỉ cho là một trò đùa.
Khi đó cô nói bà thầy đói đoán mệnh không chuẩn, chỉ là muốn lừa tiền bà ngoại thôi, thế mà còn bị bà ngoại mắng một trận, nói cô khinh nhờn thần linh.
Mạnh Hành Du khi đó còn châm chọc rủa bới cùng với Bùi Noãn, nói sau này bà ấy mà không tìm được việc thì cứ tìm đại một đỉnh núi rồi tự bày một lá cờ cho mình, dọn thêm cái bàn gỗ và ghế gỗ ngồi xuống, gặp người thì nói điều hay, trừ quỷ thì nói chuyện ma quỷ, chắc chắn sẽ kiếm bộn tiền.
Cô thật không nghĩ tới bản thân sẽ thích ai, trước giờ đều là người khác đổ cô, chứ sao cô lại đổ người khác được chứ.
Cô thích nhìn soái ca, gặp được mấy người cực kỳ soái còn nguyện ý nhìn nhiều thêm vài lần, nhưng không có người làm cô nảy sinh ra dục niệm muốn chiếm làm riêng như vậy.
Diện mạo của Trì Nghiên rất phù hợp với khẩu vị của cô, về điểm này thì Mạnh Hành Du thừa nhận, bằng không lần đầu tiên ở đường cao tốc cô cũng sẽ không như bị thất tâm phong (****) mà đi xin WeChat.
(****) thất tâm phong: là một bệnh tâm thần xảy ra trong các dây thần kinh của não. Nó được gây ra bởi căng thẳng tâm lý. Loại bệnh này thường xuất hiện trong tiểu thuyết, phim ảnh và phim truyền hình. (theo Baidu)
Nhưng cô chỉ cho rằng là vậy chứ không hơn.
Mặt nhìn thì sẽ có một ngày thấy ghét, trên thế giới không chỉ có một soái ca thôi, hôm nay cô thích người này, ngày mai thích người kia là chuyện cực kỳ bình thường.
Khai giảng hơn một tháng, gương mặt của Trì Nghiên mỗi ngày xem như cũng dừng lại ở trong vòng tròn sinh hoạt của cô, là gương mặt mà cứ cúi đầu thấy ngẩng đầu gặp, dựa trên lý thuyết mà nói thì cô hẳn phải sớm đã nhìn chán rồi, nhưng mà cô lại không có.
Không chỉ không có, cô phát hiện anh ngoại trừ giá trị nhan sắc thì những mặt khác cũng có ưu điểm.
Giọng nói, thành tích, tài năng, còn có một bí mật nhỏ nữa.
Người khác không biết nhưng cô biết bí mật nhỏ đó.
Cái này khác hẳn với những thứ mà người khác biết được, làm cô cảm giác cực kỳ có thành tựu.
Tóm lại, anh không có chỗ nào không tốt, nhưng những chỗ tốt của anh đều ấn thẳng vào dây thần kinh mẫn cảm nhất của cô.
Việc này giống như bây giờ bạn thích ăn kem, sau đó trước mặt lại đột nhiên xuất hiện một cây kem, bạn thấy nó xong thì nghĩ nếu đây là mùi vani thì tốt rồi, thế là bạn nếm thử một miếng, rồi lại nghĩ nếu có thể có thêm một cây nữa thì hay biết mấy, sau đó bên cạnh lại có một người nói với bạn, bạn trúng thưởng rồi, có thể ăn miễn phí thêm một cây nữa, còn là mùi vị nào cũng được.
Muốn cái gì lại xuất hiện cái đó, có phải cực kỳ tuyệt diệu không, có lý do gì mà bạn không vui chứ?
Trì Nghiên cũng giống như cây kem này, cô thích cái gì thì đều tìm thấy được trên người anh.
Cô vừa tự nhủ với bản thân không được thích anh, thế là trên người anh lại xuất hiện thêm một thứ làm cô thích, cứ lặp lại tuần hoàn như thế làm