Phạm vi nhỏ của nhóm học sinh đứng trong sân thể dục bị mất khống chế, gần như át luôn tiếng giới thiệu thông báo của người chủ trì, giáo viên phụ trách kiểm soát khu vực đó ở bên cạnh nhỏ giọng hô: “Không cần đứng nghiêm nữa, đi nhanh lên!”
Uỷ viên Thể dục trong nhóm hô lên: “Cả lớp chú ý, bên trái xoay———-”
Tiết tấu này không giống với khi tập luyện, có vài người động tác nhanh lại có vài người động tác chậm, độ chỉnh tề không ăn khớp chút nào.
Nhưng trước mắt lại không rảnh lo nhiều như vậy, uỷ viên Thể dục đi bước đều, nhưng Tần Ngàn Nghệ đứng trên cùng không biết đang muốn đào ngũ hay gì mà cứ giơ bảng lớp đứng thù lù đối diện với đài Chủ tịch.
Uỷ viên Thể dục gấp đến mức cái ót bắt đầu đổ mồ hôi, lên tiếng gọi cô ta: “Tần Ngàn Nghệ.”
Tần Ngàn Nghệ nghe thấy thanh âm, quay đầu lại thì thấy cả lớp đã thay đổi phương hướng rồi, xấu hổ đến mức muốn tìm cái khe đất mà chui tụt vào, vội vàng nên dẫn đến làm lỗi, lúc xoay người thì bảng lớp suýt chút nữa không cầm chắc mà rơi xuống đất, động tác lảo đảo làm cả lớp nhíu mày.
Nhóm học sinh bên dưới thì vang lên một trận cười to, còn giáo viên kiểm soát khu vực cũng ở phía sau hối thúc, mặt Tần Ngàn Nghệ lúc xanh lúc trắng, uất ức đến mức giống như giây tiếp theo sẽ khóc ra luôn.
Nếu không phải là trường hợp không cho phép thì uỷ viên Thể dục thật sự muốn xông lên giơ cái bảng lớp dùm cô ta luôn, qua vài giây thì Tần Ngàn Nghệ vẫn không có ý định đi phía trước để dẫn lớp nữa, làm uỷ viên Thể dục sốt ruột thở dài, cũng nặng lời hơn vừa rồi: “Tần Ngàn Nghệ, cậu định đứng ngẩn ra như điêu khắc à, đi về phía trước đi chứ!”
“Cậu hung dữ vậy làm gì chứ!” Tần Ngàn Nghệ cầm bảng lớp đi về phía trước, hốc mắt cũng bắt đầu phiếm hồng.
“Tớ không hung dữ với cậu.” Uỷ viên Thể dục thấy cô ta giơ bảng lớp còn không cao bằng người cô ta thì lửa giận không biết trút vào đâu, lại nói: “Bảng lớp! Giơ bảng lớp lên! Không thấy mặt mấy bạn phía sau kìa!”
Tần Ngàn Nghệ khẽ cắn môi, nắm lấy cây gậy gỗ của bảng lớp, cánh tay giơ thẳng đi về phía trước.
Không biết là cô ta giận dỗi với uỷ viên Thể dục hay là giận dỗi cả lớp 6 mà bước chân đi cực nhanh, làm nhóm người phía sau phải gắng sức bước theo.
Vừa ra khỏi phạm vi tầm mắt của đài Chủ tịch thì mọi người không khống chế được cảm xúc nữa, sôi nổi nhỏ giọng ồn ào.
“Ban Tuyên truyền còn đang chụp hình, đi chỉnh tề tí nào.”
“Phía sau đừng chen nữa, dẫm ống quần tớ rồi, này này, đã nói đừng chen mà.”
“Tần Ngàn Nghệ cậu vội đi đầu thai hả? Định dẫn chúng tớ chạy trốn hay sao.”
……….
Cả nhóm đi hơn nửa vòng sân thể dục, đi ngang qua đài kéo cơ bên kia rồi đi vào giữa sân thể dục, xếp thành hàng rồi đứng nghiêm.
Sắc mặt Tần Ngàn Nghệ cực khó coi, thấy Hạ Cần đến thì liền khóc lóc cúi đầu, muốn có bao nhiêu uất ức thì có bấy nhiêu: “Cần ca à, em không phải cố ý đâu.”
Hạ Cần giơ tay đè áp xuống, giọng nói của lớp cũng nhỏ đi, thầy ấy mới nói với Tần Ngàn Nghệ: “Được rồi, không có việc gì cả, lau nước mắt đi, đằng trước còn đang quay phim đấy, em đừng có khóc.”
Tần Ngàn Nghệ vẫn là uất ức: “Mọi người đều đang trách em, em thật sự không phải cố ý…….”
Hạ Cần cảm thấy đau đầu: “Không ai trách em cả.”
Tần Ngàn Nghệ nhìn nhóm bạn học phía sau, như có ý: “Có ạ, mấy bạn đều đang nói em, nhưng mà thầy ơi, em thật không cố ý đâu, vừa rồi không giống với lúc tập, em lại không biết muốn———”
“Được rồi, tớ xin lỗi với cậu.” Tính tình uỷ viên Thể dục ngay thẳng, không chịu nổi bộ dáng khóc lóc sướt mướt của Tần Ngàn Nghệ, chủ động đứng ra nói: ” Vừa rồi tớ hơi nặng lời, nên nói tiếng xin lỗi với cậu.”
Tần Ngàn Nghệ vốn dĩ muốn Trì Nghiên tới an ủi cô ta hai câu, cô ta còn chưa nói xong hết thì uỷ viên Thể dục đã nhảy họng vào rồi, làm lời nói của cô ta bị chặn trong miệng.
Tần Ngàn Nghệ cắn môi dưới, ánh mắt như có như không đảo qua người Trì Nghiên: “Là lỗi của tớ, làm liên luỵ đến mọi người, vừa rồi tớ căng thẳng quá……..”
Uỷ viên Thể dục xem như sợ cô ta rồi, cũng không quan tâm xem có phải lỗi của mình không mà ôm hết vào người, “Không không, cậu không có gì đáng xin lỗi cả, là giọng tớ lớn, gào hét cậu, nếu tớ không la cậu thì cậu sẽ không căng thẳng, đều là lỗi của tớ cả.”
Tần Ngàn Nghệ lại không trả lời mà quay đầu nhìn về phía Trì Nghiên, vô tội hỏi: “Lớp trưởng, cậu cảm thấy tớ sai sao?”
“Tôi cảm thấy?” Vẻ mặt Trì Nghiên không thể hiểu được.
Trong mắt Tần Ngàn Nghệ đầy nước mắt, cực kỳ đáng thương: “Đúng vậy, tớ cảm thấy là do tớ sai, tớ nên phải xin lỗi, chứ không phải uỷ viên Thể dục sai.”
Trì Nghiên đối với mấy người đã làm sai mà còn giả ngu thì luôn luôn coi thường.
Tần Ngàn Nghệ là nữ sinh, nếu là ngày thường thì anh căn bản lười phản ứng lại, nhưng tình huống lúc này lại không giống nhau.
Bởi vì anh đeo tai thỏ đi nửa vòng sân thể dục, lộ mặt trước toàn trường còn bị chụp lại nữa, hình tượng nữ tính này cứ như vậy đã để lại một vệt dày trong lịch sử huy hoàng của anh rồi, có rửa cũng rửa không sạch được làm Trì Nghiên cực kỳ khó chịu.
Khó chịu đến mức mà ai muốn tới nói chuyện thả rắm với anh thì anh sẽ phun lửa ra ngay, mà Tần Ngàn Nghệ lại vừa đúng lúc nhảy vào trong họng súng.
“Ồ.” Trì Nghiên xệ miệng, ánh mắt lạnh, phun ra ba chữ: “Vậy cậu nói đi.”
Tần Ngàn Nghệ sửng sốt, chưa phản ứng kịp: “Cái gì cơ?”
Ánh mắt của Trì Nghiên nhìn cô ta như nhìn một đứa ngốc: “Thì xin lỗi đó, không phải cậu nói cậu sai à?”
Tần Ngàn Nghệ: “……..”
Không phải, sao cái này không giống với kịch bản vậy?
Mạnh Hành Du tuyệt đối lòng đầy giác ngộ chủ nghĩa xã hội mới không phụt cười thành tiếng.
Tần Ngàn Nghệ có ý với Trì Nghiên không phải là bí mật gì trong lớp cả, ngày thường mọi thường thái độ của Trì Nghiên đối với nữ sinh đều là dạng không nóng không lạnh, nhưng cũng không làm mất mặt ai cả, Tần Ngàn Nghệ chính là một người đầu tiên.
Trên mặt cô ta không nhịn được, nước mắt không đáng giá cứ như hạt đậu từng giọt từng giọt rơi xuống.
Hạ Cần thấy Tần Ngàn Nghệ khóc thành như vậy thì cũng không nhịn được nữa, đành phải kêu đại một nữ sinh thay cô ta đứng đầu cả lớp, rồi cho cô ta về lại đội ngũ, đứng bên cạnh Đào Khả Mạn.
Cảm xúc của Tần Ngàn Nghệ không tốt, kéo Đào Khả Mạn đi WC.
Quan hệ của Đào Khả Mạn và Tần Ngàn Nghệ ngày thường cũng tạm ổn, nhưng hôm nay cô ta làm trò như vậy thì cô ấy cũng cảm thấy Tần Ngàn Nghệ hơi quá đáng.
Trì Nghiên không phải là người thích lo chuyện bao đồng, cũng chả có ý gì với cô ta, hà tất gì cô ta cứ phải vội vàng lao người về phía trước chứ.
Tự làm mất giá trị của bản thâ còn không nói, còn đặt bản thân mình vào vị trí cực kỳ xấu hổ nữa chứ, cả lớp cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy, về sau còn làm bạn học thế nào được chứ.
Chỉ là mặc kệ nói thế nào thì cũng vẫn còn quan hệ bạn bè ở đó, Đào Khả Mạn đi vào WC với Tần Ngàn Nghệ, lấy tờ khăn giấy ướt trong túi ra được cho cô ta: “Khóc nhoè lớp trang điểm rồi kìa, cậu nhanh lau đi.”
Tần Ngàn Nghệ nhận lấy khăn giấy, cẩn thận nhìn gương trên bồn rửa tay mà lau mặt, nhưng ngoài miệng vẫn căm hận bất bình: “Tớ không bao giờ giơ bảng nữa, hôm nay tớ chính là cái túi trút giận mà, ai cũng có thể tới giẫm một chân cả.”
Đào Khả Mạn nghe xong mấy lời này thì nhíu mày, nhưng ngại tình cảm bạn bè nên cũng chưa nói gì, vẫn an ủi cô ta: “Cậu đừng nghĩ nhiều quá.”
Tần Ngàn Nghệ cất điện thoại đi, nhớ tới bộ dáng cười nói của Mạnh Hành Du và Trì Nghiên trước khi cô ta rời đi thì lửa giận lại bùng lên: “Không phải tớ suy nghĩ hiều, lúc nãy Trì Nghiên là nhằm vào tớ đúng không? Dựa vào cái gì cứ, vừa cậu cậu ấy còn hung dữ với tớ nữa, thế mà bây giờ lại nói nói cười cười với Mạnh Hành Du, kích thích ai chứ!”
Đào Khả Mạn cúi đầu, nhịn không được mà trợn trắng mắt: “Cậu ấy muốn nói chuyện với ai thì đâu cần cậu lo chứ, cậu hà tất gì phải tức giận với bản thân mình.”
Tần Ngàn Nghệ vừa nghe mấy lời này liền không vui, nhớ tới Đào Khả Mạn ở chung ký túc xá với Mạnh Hành Du thì hừ một tiếng, cổ quái nói: “Cậu bớt giả làm người tốt trước mặt tôi đi, hôm khai giảng đó còn không phải bị Trì Nghiên làm mất mặt sao, cậu ấy có liếc con mắt nhìn cậu một cái sao? Lớp học nhiều nữ sinh như vậy mà cậu ấy chỉ cho một mình Mạnh Hành Du sắc mặt tốt, cậu đừng tưởng rằng làm bạn cùng phòng với Mạnh Hành Du thì Trì Nghiên cũng sẽ đối xử đặc biệt với cậu.”
Đào Khả Mạn xem như mở rộng tầm mắt rồi, ngày thường một tiếng chị hai tiếng em, thế mà trở mặt còn nhanh hơn cả lật sách nữa, cái việc xa lắc xa lơ mà cũng đáng để cô ta lấy tìm cớ nữa chứ.
Lúc chuyển trường đến học ở Nguyên Thành, Đào Khả Mạn không muốn bị cô lập, muốn đứng vững gót chân ở lớp 6, muốn có nhóm bạn bè của mình, nhưng không có nghĩa là cô ấy vì cái gọi là nhóm bạn bè mà có thể khom lưng cúi đầu, bị người ta vô duyên vô cớ xem như bao cát mà trút giận.
Tần Ngàn Nghệ nói khó nghe như thế thì Đào Khả Mạn cũng chả ngại xé rách mặt mũi với cô ta, cười nhạo nói: “Tôi sợ gì chứ? Tôi cũng chả thích Trì Nghiên, chỉ cùng ăn có bữa cơm mà thôi, ngày khai giảng đó thấy trong lớp có người quen nên lại chào hỏi thế thôi, cậu ấy đối với tôi thế nào cũng chả sao, cùng lắm thì không lui