Thấy hai người đều không nói lời nào thì Sở Tư Dao còn tưởng bản thân nhớ nhầm nội dung của bài cổ vũ nữa chứ, còn đọc lại trong đầu một lần, đọc xong thì tin chắc bản thân mình không hề viết bốn chữ cuối kia, lại hỏi Trì Nghiên lần nữa: “Bốn chữ ‘ở đích chờ cậu’ là do lớp trưởng lâm thời tự nghĩ ra hả? Tôi đâu có viết câu đó đâu.”
Tâm trí của Trì Nghiên trong thời gian ngắn đã về lại quỹ đạo bình thường, sắc mặt anh vẫn không đổi, ánh mắt không gợn sóng, nghe Sở Tư Dao nói xong thì “a” một tiếng, hồi tưởng vài giây thì lại như suy tư gì mà gật đầu, giống như là đã nhận ra, bịa đặt nói: “Không phải cậu viết sao? Vậy chắc do bản thảo nhiều quá nên tôi nhìn lầm hai bài với nhau.”
Sở Tư Dao không nghĩ tới là như vậy, sợ trường hợp này xấu hổ, bèn nhanh chóng cười làm lành: “Vậy cái gì……Bản thảo……..Bảo thảo đúng là rất nhiều, nhìn lầm cũng là bình thường, bình thường, ha ha ha ha………”
Mạnh Hành Du cầm lấy khăn lông, xoa cái trán đầy mồ hôi, vốn dĩ vừa rồi còn rất nóng, tim đập cũng nhanh, một cơn gió thổi qua cũng chả cảm thấy lạnh gì cả, nhưng lại làm cả người cô trong nháy mắt bình tĩnh lại.
Cậu ấy nói Sở Tư Dao viết, còn Sở Tư Dao lại nói bản thân không viết, sau đó cậu ấy nói gì ấy nhỉ?
Nhiều bản thảo quá nên nhìn lầm sao?
Ngày thường nhìn bảng đen sao không thấy cậu nhìn nhầm chứ, ngày thường đọc tờ giấy ghi chú của tôi sao không thấy cậu nhìn nhầm đi, thế mà cậu đặc biệt chọn lúc này mà nhìn nhầm, có phải cậu muốn nhằm vào tôi đúng không, hả????
Lúc cần đeo mắt kính thì sao cậu không đeo đi, đeo mắt kính mà cậu sao có thể nhìn lầm được chứ tên gà bốn mắt nhà cậu chứ.
Không đúng, có lẽ vẫn sẽ nhìn nhầm, dù sao kính cũng là kính không độ mà, cậu ấy cũng chả phải con gà bốn mắt theo nghĩa đen đâu.
Nếu không phải con gà bốn mắt mà vẫn còn có thể nhìn nhầm thì mắt cậu thật sự có vấn đề rồi đấy.
Cậu còn đeo cái kính không độ làm gì nữa, tôi thấy cậu đúng là có nguy cơ bị cận thị rồi đấy, nhanh chóng đi đo mắt mua kính cận đeo đi.
Còn mấy tờ bản thảo nữa, không có chuyện gì mà viết ở đích chờ cậu cái gì chứ, muốn để cho người ta hiểu lầm hả?
Ngài muốn viết mà cũng không biết viết thêm chủ ngữ sao hả? Viết nhiều thêm hai chữ thì có thể lãng phí bao nhiêu mực chứ, hay là làm chậm trễ bao nhiêu thời gian của ngài, hả?
Ngài mà viết thêm chủ ngữ thì cái tên có nguy cơ bị cận thị này còn có thể nhìn nhầm được sao?
Tất nhiên là không thể rồi.
Họ Mạnh tôi đây hôm nay đơn phương tuyên bố, bốn chữ ở đích chờ cậu trở thành câu nói ghét nhất năm nay, ghét không gì so sánh nổi.
Mặt ngoài thì Mạnh Hành Du cười hì hì, nhưng trong lòng thì nghiến răng nghiến lợi, nhìn Trì Nghiên nói: “Vậy lần sau cậu cẩn thận tí, đừng có mà nhìn nhầm nữa.”
Trì Nghiên mơ hồ cảm nhận được cảm xúc của Mạnh Hành Du không đúng lắm, nhưng lại không thể nói lý do, còn muốn nói thêm hai câu với cô thì cả đám người lớp 6 từng đợt từng đợt vội vã chạy lại, còn thuận tiện đẩy anh ra xa hơn cả nửa mét.
Mạnh Hành Du giành được hạng nhất trong vòng loại, trực tiếp bước vào vòng chung kết vào sáng mai.
800m nữ là cực kỳ khó, vốn dĩ đều nghĩ quan trọng có tham dự là được, ai dè Mạnh Hành Du lại đạt được thành tích tốt như thế, nên mọi người ai cũng vui vẻ cả.
Uỷ viên Thể dục và mấy nam sinh đều kích động đến mức muốn bế Mạnh Hành Du ném lên không trung, nhưng Hạ Cần thấy không ổn, dù gì cũng là con gái, bèn nhanh chóng tới cản lại, cười tủm tỉm nói hai câu: “Mạnh Hành Du, vừa rồi biểu hiện của em rất tuyệt, thầy cũng chụp được rồi, như vậy đi, chờ Đại hội Thể thao kết thúc thì đêm mai thầy đãi cả lớp ăn lẩu, thế nào?”
Chủ nhiệm lớp nói muốn đãi nên không ai từ chối cả, mỗi người một câu ồn ào lên, ai cũng đều phấn khích cả.
“Cần ca vạn tuế! Cần ca là tuyệt nhất!”
“Vậy đi ăn buffet đi, bên ngoài trường có một chỗ đó, hương vị cũng không tồi!”
“Đúng đúng, phải tự lực thôi, bằng không Cần ca bị chúng ta ăn đến sạt nghiệp luôn quá.”
“Còn lo lắng Cần ca cái gì chứ, lo lắng cho quán lẩu đó, có uỷ viên Thể dục ở đấy thì quán lẩu có thể bị ăn đến dẹp quán luôn đó.”
“Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha đúng là có lý.”
“Đệch, lăn ra xa cho ông!”
………
Có thể là câu nói mà Hạ Cần nói vào ngày khai giảng làm mọi người hết sức cảm động, giống như ngày tụ họp bên nhau của cả lớp lại ít đi thêm một ngày nữa, chia ban giống như một chướng ngại vật, xác định sẽ chia rẽ một vài người.
Không cùng bên nhau ở lớp 6 nữa, về sau muốn tụ họp, cho dù có muốn cũng chỉ sợ không được.
Mọi người đều hiểu được điều này, cho nên học kỳ này cho dù là học tập hay là hoạt động ngoại khoá đều tham dự đầy đủ, biểu hiện của lớp tốt hơn rất nhiều so với kỳ trước, bởi vì không ai muốn rước thêm phiền phức cho Hạ Cần.
Hạ Cần rất cố gắng và lo lắng cho lớp 6, nên mọi người trong lớp cũng muốn trả ơn cho thầy ấy, không nói là tốt nhất, nhưng ít nhất cũng nỗ lực hết sức mình.
Lớp 6 còn có những người khác có hạng mục thi đấu, sau khi quyết định việc đi ăn lẩu thì Hạ Cần cho mọi người giải tán, để tự hưởng thụ Đại hội Thể thao.
Mạnh Hành Du và Sở Tư Dao cùng Đào Khả Mạn lên khán đài nghỉ ngơi, ba nữ sinh khoác tay nhau vừa nói vừa cười đi ngày càng xa.
Trì Nghiên nhìn bóng dáng của Mạnh Hành Du, gần như là có thể xác định tiểu cô nương thật sự giận rồi.
Nếu là ngày thường thì trước khi cô đi đâu cũng chắc chắn nói với anh một tiếng, cho dù là làm động tác hoặc là cười một cái.
Nhưng vừa rồi lúc cô lướt qua bên người anh thì ngay cả ánh mắt cho anh cũng không có, cứ như vậy mà đi, cũng chả dừng lại, phóng phóng khoáng khoáng rời đi như một đám mây vậy.
Buổi sáng Hoắc Tu Lệ có vòng loại thi đấu nhảy cao, cậu ấy thấy Trì Nghiên đứng yên tại chỗ thì chạy tới ôm lấy bờ vai anh, nhướng mày cười: “Thái Tử à, chút nữa tớ thi đấu, cậu cũng đọc bài cố lên cho tớ nha.”
Trì Nghiên hất tay cậu ấy ra, đi về phía trạm phát thanh, sắc mặt không đẹp lắm: “Đọc cái rắm, tớ với cậu cũng chả phải gay.”
“Nếu như cậu đọc bài cổ vũ cho ai thì phải nói với người đó chứ,” Cặn bã trong đầu Hoắc Tu Lệ lại một lần nữa thành công online, cậu ấy huých bờ vai của anh, cười càng sâu hơn, “Vậy vừa rồi cậu nói với bạn cùng bàn ‘ở đích chờ cậu’, chính là thật sự muốn nói với cậu ấy à?” Nói xong, Hoắc Tu Lệ còn chậc chậc hai tiếng, che miệng ra vẻ ỏng ẹo mà phất tay với Trì Nghiên, “Ai da Thái Tử à, cậu không cần thế đâu, vị thành niên thì phải ỏng ẹo lẳng lơ một tí chứ!”
Bị đạp mông quá nhiều lần rồi nên Hoắc Tu Lệ đã luyện tới trình độ nói xong một câu là có thể đoán được mông mình có bị công kích hay không, do kỹ thuật đã đạt tới cảnh giới rồi nên cũng biết câu nói vừa rồi hiển nhiên là nằm trong phạm vi bị công kích.
Quả nhiên, chân Trì Nghiên đã giơ lên, trong lòng Hoắc Tu Lệ có phòng bị cho nên nhanh chóng nghiêng người, cuối cùng mông cậu ấy cũng thoát khỏi bị dính một đòn nhừ tử.
Ánh mắt Trì Nghiên rét run, cổ tay xoay vài vòng tới gần Hoắc Tu Lệ, ngoài cười nhưng trong không hỏi: “Cậu muốn đánh nhau đúng không?”
Hoắc Tu Lệ không hề thiếu tâm nhãn như cái tên Tiền Phàm không muốn sống kia, khao khát muốn sống kia trỗi dậy thế là cậu ấy bèn thu lại bộ dáng không đứng đắn kia, nghiêm mặt nói: “Không muốn, tớ đã thề trước phân chó nhà tớ rồi, học kỳ này không đánh nhau nữa, an phận thủ thường, không làm xấu mặt Cần ca.”
“Cậu hứa hẹn cái lời thề không có sức nặng thế, chó nhà cậu có biết không?”
“Không biết nó có biết hay không, dù sao đống phân kia chắc chắn biết.”
“…….”
Trì Nghiên suýt chút nữa làm lệch đề tài, bóp méo câu chuyện còn nhanh hơn vừa rồi đi nữa, anh bèn hạ lệch đuổi khác: “Cậu cút đi, tớ còn cả đống bản thảo chưa có đọc nữa.”
Trạm quảng bá cũng cùng đường với sân thi nhảy cao, Hoắc Tu Lệ tung ta tung tăng đi theo sau: “Tớ cũng chả thả rắm gì với cậu cả, tớ chỉ muốn hỏi một chút thôi, cậu phát thanh nói cái câu ‘ở đích chờ cậu’ với Mạnh Hành Du là có ý gì, thả thính à, cậu muốn bắt đầu theo đuổi rồi sao?”
Trì Nghiên vẫn lấy lý do vừa rồi thoái thác: “Nhiều bản thảo cho nên nhìn nhầm.”
Nhưng mà Hoắc Tu Lệ không phải Sở Tư Dao, cũng chẳng phải Mạnh Hành Du, cậu ấy chơi từ nhỏ đến lớn với Trì Nghiên, chính là tình anh em chí cốt, ngay cả đối phương nhăn mày thôi cũng có thể đoán được đại khái vì sao anh khó chịu.
Không nói đến bởi vì giọng nói Trì Nghiên hay nên năm nào Đại hội Thể thao cũng đều bị trạm phát thanh kéo đi đọc bài cổ vũ, chỉ nói đến tiêu chuẩn thị lực đạt tới cảnh giới như phi công của anh thì không có khả năng sẽ nhìn nhầm.
Cho dù hôm nay ánh mặt trời quá gắt hay xung quanh quá ồn ào thì anh cứ việc cho qua thôi, nhưng nếu chỉ là nhìn nhầm, vậy chỗ tạm dừng đó là thế nào chứ? Cái chủ ngữ kia là như thế nào nữa? Cái giọng nói cố ý trầm giọng quyến rũ tiểu cô nương là như thế nào đây?
Hoắc Tu Lệ không chơi trò lồng tiếng cũng chả trộn lẫn trong giới cv, nhưng lỗ tai cậu ấy không điếc, người khác có lẽ không nghe ra được, nhưng Trì Nghiên không lừa được cậu ấy đâu.
Ai bảo bọn là anh em chí cốt chứ.
Hoắc Tu Lệ nhìn chằm chằm Trì Nghiên hồi lâu, nhìn đến lúc mà anh không kiên nhẫn muốn nổi khùng thì mới phun ra ba chữ: “Cậu đánh rắm.”
“Cậu là cố ý nói cho Mạnh Hành Du nghe, tớ vừa thấy hai người đứng chỗ kia nói chuyện, nói cái gì thế? Có phải cậu ấy hỏi cậu về chuyện bốn chữ đó không?”
Nơi này không có người khác, chuyện lần trước ở bể bơi Hoắc Tu Lệ cũng đều biết rồi thì bài cổ vũ hôm nay quả thật là thấy quỷ rồi, căn bản chả tính là gì cả, Trì Nghiên không có ý che giấu, nói chuyện cũng tuỳ ý hơn so với vừa rồi: “Ừ, có hỏi.”
“Sau đó cậu không thừa nhận, còn nói mình nhìn nhầm sao?”
“À.”
Trì Nghiên nhớ tới Mạnh Hành Du tức giận thì lại đau đầu, lần trước là dùng kẹo nổ mới dỗ dành được, bây giờ không biết phải làm sao thì bà cô đó mới nguôi giận được đây.
Hoắc Tu Lệ ghét bỏ thở dài: “Cậu đúng là uổng cái gương mặt này.”
Trì Nghiên: “Cái quái gì thế?”
Hoắc Tu Lệ cảm thấy bất lực sâu sắc, phất tay đi về phía sân nhảy cao: “Khoảng cách giữa cậu và tên Ngô Tuấn Khôn thẳng nam (**) kia chỉ có cái khuôn mặt thôi, bằng không hai người một nhóm cùng ra mắt, tên nhóm cũng nghĩ giúp cậu luôn rồi, gọi là chó độc thân (*) đi.”
(*) từ nguyên văn là “chú cô sinh”, là một từ ngữ mạng của TQ, chỉ những người số mệnh đã định là sống một mình.
(**) thẳng nam là kiểu chỉ mấy người đàn ông có EQ thấp, thẳng như ruột ngựa, vô tâm…..
Trì Nghiên tức đến cười, đuổi theo hỏi: “Cậu có ý gì?”
Hoắc Tu Lệ không nghĩ tới kỹ năng tán gái đầy mình của cậu ấy lại hun đúc anh em tốt của mình thành một tên trai thẳng thế này: “Nếu lúc nãy cậu nói qua trạm phát thanh như thế, sau đó lại trêu chọc vài câu thì lúc này có lẽ cậu và Mạnh Hành Du đã đưa nhau đi trốn trong nơi hẻo lánh âm u mà hôn hít rồi.”
Lông mày Trì Nghiên run hai cái, trầm giọng hỏi: “Trong đầu cậu ngoại trừ rác rưởi thì không còn gì nữa sao?”
“Cái người mà cứng được với cái đồ bơi xấu như thế thì có tư cách mà nói tớ à?”
“……..” Im miệng.
Hoắc Tu Lệ che mông mình lại, lùi về sau hai bước, hỏi thêm câu cuối cùng: “Vậy sao cậu không nói thật với Mạnh Hành Du đi? Che giấu làm gì chứ, lão đại à.”
“Nói cái gì?” Đuôi mắt Trì Nghiên nhếch lên, giống như đang cười, nhưng kỳ thật rất doạ người, “Nói tớ cứng à?”
“……”
Nói chuyện thì cứ nói đi, sao đột nhiên lại gió giật nghiến răng nữa rồi.
Hoắc Tu Lệ hắng giọng, nói tiếp: “Thì nói cậu có ý với cậu ấy, thích cậu ấy chứ sao.”
Trì Nghiên thu lại ý cười, nhàn nhạt nói: “Còn chưa tới lúc.”
“Có thích hay không thôi mà, có phức tạp như vậy hả?”
“Ừ.”
Hoắc Tu Lệ thở dài: “Đây là vì sao chứ?”
Trì Nghiên ngẩn ra: “Cái gì vì sao?”
Hoắc Tu Lệ hỏi tiếp: “Sao cậu không nói thật với cậu ấy?”
Trì Nghiên ăn ngay nói thật: “Tớ không muốn yêu đương.”