Bắt đầu từ Đại hội Thể thao ngày đó Mạnh Hành Du nói muốn giữ khoảng cách với anh thì đã hơn một tháng nay, cô vẫn thường nói mấy câu không thể hiểu nỗi.
Cái gì mà nam sinh này đẹp trai, cái mà lại nhận được thư tình ai viết, hẹn cô cuối tuần ra ngoài chơi, rồi muốn yêu đương, còn mong chia ban học kỳ sau nữa.
Một hai lần thì anh còn có thể không để trong lòng, nhưng đến bốn năm lần, sau đó là vô số lần nghe mãi thì cho dù không thể tin tưởng được cũng không tự giác mà tin bảy tám phần.
Đặc biệt là thái độ 180 độ của Mạnh Hành Du với anh, không bao giờ chủ động tìm đề tài nói chuyện phiếm với anh nữa, cũng không còn ăn cơm chung với anh, cho dù anh mở miệng mời thì cô cũng sẽ lấy cớ mà từ chối, cô dựng lên cái đường ngăn bàn học kia, chính mình không tiến thêm một bước và cũng không cho anh bước qua.
Ngay cả khi Cảnh Bảo hẹn cô đến nhà chơi thì cô cũng sẽ đặc biệt chọn lúc mà anh không có nhà, tóm lại ngoại trừ ở trường học thì cuộc sống của hai người không có giao thoa nữa.
Cô đẩy thế giới của anh đến dứt khoát, anh cứ cho rằng cô sẽ còn thích thêm lần thứ hai, nhưng cô lại đột nhiên buông tay không làm nữa, bỏ đi rất dứt khoát mà không hề lưu luyến gì cả.
Trì Nghiên bắt đầu nghi ngờ bản thân mình, anh chỗ nào có tự tin rằng Mạnh Hành Du sẽ còn thích anh lần thứ hai nữa chứ?
Kỳ thật nghĩ lại thì cô đã từng nói qua thái độ của bản thân cô nhiều lần rồi.
Một lần ở phòng học, anh hiểu lầm cô viết thư tình cho anh, lúc gỡ bỏ hiểu lầm xong thì cô liền nói: “Tôi còn có thể cho cậu cơ hội từ chối tôi lần hai sao? Tôi đã không thích cậu từ lâu rồi.”
Sau đó bởi vì chuyện báo bảng mà cô xích mích với Tần Ngàn Nghệ, ở cửa sau phòng học, cô đề cập đến chuyện lúc ở đường cao tốc với anh, không có ngại ngùng, tuy rằng có hơi thẳng thắn như sau lúc đó, cho dù là anh hay là Mạnh Hành Du thì đều thoải mái tự tại hơn rất nhiều.
Lần trước ở hồ bơi cũng thế, cô lừa anh nói mình không biết bơi, anh cứ cho rằng đây chỉ là mánh khoé nhỏ thôi, ai dè cô lại nói: “Tôi không giống mấy nữ sinh đó, tôi chỉ muốn đánh bại cậu thôi. Không phải muốn ngủ với cậu đâu, cậu đừng có hiểu lầm.”
Ngay cả nụ hôn không thể hiểu được ở phòng y tế hồi học kỳ 1 kia, xong việc thì cô còn có thể đường đường chính chính thẳng thắn nói một câu: “Tôi thề là tôi chỉ muốn hôn cậu tí thôi, hoàn toàn không có ý khác.”
Cô vẫn luôn là người có gì thì nói đó, tính cách thẳng thắn, nhưng là anh không nghĩ tới người với tính cách này thì lúc nhiệt tình lên thì có bao nhiêu say mê, nhưng lúc đã bình tĩnh lại thì có bao nhiêu tàn nhẫn.
Anh vẫn không đủ hiểu Mạnh Hành Du, cô cũng không phải chỉ có một mặt xán lạn.
Cũng phải thôi.
Ai mà ngốc đến mức biết rõ ràng biết không làm tan chảy được sông băng mà còn muốn chạy hết sức về phía nó nữa chứ.
Mạnh Hành Du mới không phải là đồ ngốc.
Mấy năm nay anh vẫn luôn cảm thấy việc nào mà liếc mắt là có thể nhìn thấy điểm kết thúc thì sẽ không cần bắt đầu, nhưng lại không biết rằng có một số việc so với sự nhiệt tình còn bất lực, có cố gắng cũng vô ích thôi.
Nhưng chủ yếu là có thể.
Tôi chủ yếu có thể thử một lần, tôi chủ yếu có thể cố gắng giành được nụ cười của cô, tôi chủ yếu có thể tranh thủ…….
Bạn chủ yếu có thể, nhưng cái gì bạn cũng không làm.
Anh mới là tên ngốc.
Một tên ngốc tự cho mình là đúng là không chịu bước lên một bước.
Mạnh Hành Du là người thuộc dạng thể chất hay ra mồ hôi tay, nhất là qua mùa đông, mà cơ thể nam sinh lại nóng, lòng bàn tay một năm bốn mùa luôn ấm áp.
Giữa tháng Năm, Nguyên Thành cũng không tính là nóng, sáng sớm mặc áo ngắn tay ra ngoài cũng sẽ cảm thấy hơi lạnh, Mạnh Hành Du sợ cảm lạnh sinh bệnh nên hôm nay mặc chiếc áo khoác trường bên ngoài áo đồng phục ngắn tay.
Đứng nửa tiếng như vậy, cô vẫn luôn cảm thấy độ ấm thế này cũng khá ổn, không lạnh cũng không nóng.
Cho tới lúc này Trì Nghiên với thái độ khác thường không hề báo trước mà nắm tay cô, còn kỳ quái nhéo hai cái nữa, nói cái gì mà: “Cậu cứ một hai phải chọc tức tôi thế sao, hửm?”
Còn hửm, cậu hửm cái gì mà hửm, vừa lơ đãng vừa kiểu tổng tài bá đạo, tuổi còn trẻ mà ỷ vào giọng mình hay mà muốn thả thính ai chứ.
Trong lòng Mạnh Hành Du nói thế, nhưng thân thể lại rất thành thật, một dòng nhiệt từ lòng bàn tay truyền thẳng tới ngực, làm cô không biết cố gắng mà hơi đỏ mặt.
Cũng may là đứng dưới Mặt trời nên cho dù có đỏ mặt cũng có thể nói là do phơi nắng.
Đúng là không uổng công giữ khoảng cách hơn một tháng, Mạnh Hành Du có lực miễn dịch nhất định đối với giọng nói của Trì Nghiên, không thể nói hoàn toàn không chịu ảnh hưởng, nhưng ít nhất sẽ không làm át đi lý trí còn sót lại trong đầu cô, để cô không làm ra thêm mấy chuyện ngu ngốc nữa.
Người xung quanh đều đang thảo luận về chuyện của Ngôn Lễ và Biên Từ, còn Trì Nghiên thì dựa sát vào cô, anh rất cao nên không có người chú ý tới động tác nhỏ bên này của hai người.
Nếu là trước kia thì Mạnh Hành Du còn muốn nhân cơ hội mà lợi dụng anh một tí, nhưng hôm nay lý trí cô lại chiến thắng tình cảm.
Mạnh Hành Du dứt khoát hất tay anh ra, ngẩng đầu dùng cái ánh mắt “Cậu lên cơn thần kinh gì thế, chúng ta đang giữ khoảng cách, xin cậu tự trọng đừng có mà vượt rào” mà nhìn anh, vừa nghiêm khắc lại nghiêm túc, giọng điệu vô tội thậm chí còn lộ ra chút xíu cảm xúc không thể nói nên lời: “Tôi chọc tức cậu lúc nào chứ?”
Trì Nghiên nhìn chằm chằm bàn tay bị hất ra của mình, trong lòng trùng xuống, lần đầu xuống nước: “Học kỳ sau sẽ phân ban rồi, chúng ta đừng giận dỗi nữa được không?”
Mạnh Hành Du thờ ơ, ánh mắt nhìn anh càng lộ ra vẻ không thể nào hiểu được: “Ai giận dỗi với cậu chứ? Không phải tôi vẫn nói chuyện bình thường với cậu sao, muốn giận dỗi cũng là cậu tự giận đấy chứ.”
Trì Nghiên vừa sốt ruột vừa nôn nóng, nói chuyện có vài từ cũng không diễn đạt được: “Được rồi, là tớ giận dỗi, đã giữ khoảng cách hơn cả tháng rồi, cậu còn muốn giữ khoảng cách tới khi nào nữa, chúng ta làm hoà được không?”
Giận dỗi nửa ngày chính là muốn làm hoà hả.
Còn có gì làm hoà chứ.
Cô lại chả thiếu một người bạn như anh, ai hiếm lạ làm bạn tốt với anh chứ, cũng chả phải con nít, lại chả phải không được tay trong tay.
Mạnh Hành Du đầy bụng giận hờn, lời nói cũng cắn đuôi nhau: “Chúng ta không có cãi nhau thì cần gì làm hoà chứ? Như vậy không phải khá tốt sao, tôi cảm thấy khoảng cách sinh cái đẹp, nếu chúng ta quá thân thì người khác sẽ cho rằng cậu là bạn trai tôi, thế thì hoa đào của tôi chẳng phải bị trì hoãn hết sao, cậu không muốn yêu đương nhưng tôi thì muốn———”
“Mạnh Hành Du.” Sắc mặt Trì Nghiên xanh mét, mỗi chữ cứ như nghẹn từ trong cổ họng ra, “Cậu thật sự không biết vì sao tôi tức giận sao?”
Mạnh Hành Du vừa bực mình vừa buồn cười: “Tôi phải biết cái gì chứ?”
Lời nói ra miệng nhưng không qua não, cứ tuôn ra như thế: “Tôi tức giận còn không phải bởi vì……..” Thích cậu sao.
Nói được một nửa thì bị ngắt lời: “Nghi thức kéo cờ đến đây là kết thúc, các lớp giải tán theo thứ tự.”
Trì Nghiên chửi thề vài câu trong lòng, đang muốn giữ chặt Mạnh Hành Du đi đằng trước thì Triệu Hải Thành đột nhiên từ lớp 2 chạy qua, vẫy tay với Mạnh Hành Du, hào hứng gọi cô: “Mạnh Hành Du, em lại đây một chút.”
“Dạ vâng.” Mạnh Hành Du trả lời, đây là lần thứ hai trong hôm nay cô hất tay của Trì Nghiên ra, không kiên nhẫn nói, “Tôi còn có có việc, quay lại rồi nói tiếp.”
Trong ánh mắt của Trì Nghiên trầm xuống, Mạnh Hành Du tựa hồ rất phản cảm anh, anh cũng không ngăn cản nữa, đuổi theo cô rồi nói với tốc độ cực nhanh: “Vậy giữa trưa nhé, giữa trưa tan học cậu đừng có đi vội, tôi muốn tâm sự với cậu.”
Mạnh Hành Du ừ ừ hai tiếng, cũng không biết có nghe lọt tai không, chỉ vẫy tay với anh rồi hàm hồ để lại một câu biết rồi, sau đó thì nhấc chân chạy xa, sóng vai rời đi cùng với Triệu Hải Thành, đầu cũng không thèm quay lại.
“……”
Giữ khoảng cách mới có hơn một tháng mà anh đã bị ghét bỏ thành vậy rồi, nếu mà còn tiếp tục nữa thì ra sao nữa chứ.
Trì Nghiên cảm thấy có loại nguy cơ trước nay chưa từng có, giống như thi chạy với thời gian vậy, là cái loại không phải mày chết thì chính là tao sống.
Trên đường về lớp học, Trì Nghiên kéo Hoắc Tu Lệ đến quầy bán đồ ăn vặt mua hai lon Coke, chầm chậm đi về phía lớp học, cứ như người già đi tản bộ vậy.
Hoắc Tu Lệ đi chưa được 500m thì chịu không nổi nữa, dừng lại quay đầu gọi: “Rùa đen còn nhanh hơn tụi mình nữa, cậu có tin không?”
Trì Nghiên ném lon nước trên tay vào trong lòng Hoắc Tu Lệ, dừng một chút, đột nhiên mở miệng hỏi: “Ngày thường cậu tỏ tình với con gái thế nào?”
Hoắc Tu Lệ đang uống nước ngọt, nghe xong lời này thì không khống chế nổi liền trực tiếp phun ra ngoài, Trì Nghiên phản ứng nhanh, chỉ có trên giày dính vài giọt nước thôi.
“Cậu mẹ nó vừa mới nói gì?” Hoắc Tu Lệ thật sự bị sặc nước có gas, liền ho khan vài tiếng mới hoàn hồn được, híp mắt không thể tin tưởng được mà nói: “Cậu muốn tỏ tình với Mạnh Hành Du sao?”
Nhìn Trì Nghiên không giống như nói giỡn gì, anh nhắm mắt lại, nửa cười nửa không, “Ồ, không được hả?”
Hoắc Tu Lệ cũng không thèm uống nước ngọt nữa, nếu không phải trên tay có đồ thì cậu ấy chắc chắn muốn vỗ vai anh em tốt để cổ vũ: “Quá con mẹ nó được chứ! Thái Tử à, cậu đúng là nghĩ thông suốt rồi, yêu sớm mới đáng thanh xuân đúng không!”
Trì Nghiên ghét bỏ trên tay cậu ấy cầm lon coca, vừa bết vừa dính, bèn lùi ra sau một bước để giữ khoảng cách, không muốn nghe cậu ấy thả rắm nữa, cũng không kiên nhẫn hỏi: “Nhanh nói xem, cậu làm thế nào, các bước rồi đạo cụ linh tinh gì ấy.”
Hoắc Tu Lệ bị cảm giác không phải tỏ tình mà giống như cầu hôn của anh làm sững sờ, sau vài giây mới hoàn hồn, lại buồn cười nói: “Thì thành thật thôi, tớ thích cậu, kiểu ăn cả ngã về không đó.” Cậu ấy lại cảm thấy cái người đầy suy nghĩ băn khoăn như Trì Nghiên có lẽ không hiểu được cảnh giới ngầm này, vì thế lại đổi một cách nói thông tục dễ hiểu khác, “Đây là chuyện rất tuỳ ý đó mà, cậu cứ coi như là một cuộc hẹn đi ăn vậy, muốn ăn thì liền ăn cùng nhau, không muốn thì tự ăn của mình, dù sao ai cũng không chết đói được.”
Có thể so sánh yêu đương giống như cuộc hẹn đi ăn, trên thế giới này chắc cũng chỉ có mình Hoắc Tu Lệ mà thôi.
Trì Nghiên lại không thể nhẹ nhàng như cậu ấy được, nhưng ý tứ đại khái thì đã hiểu rồi, cái khác đều không quan trọng, chỉ cần nói rõ là được.
Hoắc Tu Lệ không giỏi về học tập, nhưng ở phương diện này thì có thể gọi là dân lành nghề, cậu ấy nhìn bộ dáng không nắm chắc của Trì Nghiên thì lại tung ra một chiêu: “Nếu cậu thấy không đủ thành ý thì cậu đưa tí đồ đi, con gái thích cái loại này đó, nhưng cũng đừng quá khoa trương, dù sao cũng là học sinh cả. Khi nào cậu nói với cậu ấy?”
Trì Nghiên nói: “Giữa trưa hôm nay.”
“Đệch? Nhanh thế hả.” Hoắc Tu Lệ không nghĩ tới anh còn tốc chiếc tốc thắng như thế, bèn xua tay: “Vậy cậu không cần chuẩn bị, chỉ có nửa ngày mua bó hoa cũng không kịp, cậu cứ dựa vào mặt ăn cơm là đủ rồi.”
“Đưa cái gì cũng được hả?”
“Cậu không từ bỏ thì đều được hết.”
Trì Nghiên cụp mắt, bỗng chốc mắt sáng lên, hỏi: “Sáng nay sau tiết trọng yếu thì có hai tiết gì vậy?”
Hoắc Tu Lệ không thể hiểu được nhìn anh, trả lời: “Mỹ thuật với Địa lý, sao thế?”
Trong lòng Trì Nghiên có chủ ý, nhấc chân đi vào lớp học: “Tớ không lên lớp đâu, còn có giữa trưa cậu ăn cơm một mình đi.”
Hoắc Tu Lệ sợ hãi: “Tỏ tình thôi mà, đến nỗi cậu phải trốn học hả?”
Trì Nghiên dừng lại, quay đầu nhìn cậu ấy một cái: “Cực kỳ đến nỗi.”
Hoắc Tu Lệ khó hiểu: “Cậu trốn học làm gì cơ chứ? Mạnh Hành Du ở phòng học cơ mà.”
Tâm tình Trì Nghiên từ âm u chuyển sang tươi sáng, một tay bỏ vào túi quần rồi đi về phía trước, giọng nói mang theo ý cười còn kéo dài âm: “Mua tí đồ về dỗ dành bạn cùng bàn của tớ.”
Vẻ mặt của Hoắc Tu Lệ thình lình bị ngốn thức ăn chó: “……..”
Đại ca à.
Nói ngài là thẳng nam là em sai rồi.
Triệu Hải Thành dẫn Mạnh Hành Du