Chuyện ồn ào của trạm phát thanh làm Chủ nhiệm Giáo dục cũng kéo đến, chỉ là hỏi vài câu, sau đó lại bận tâm Bùi Noãn không phải học sinh trường Số Năm nên trường học cũng không dám nói gì, cuối cùng Chủ nhiệm Giáo dục nói hai câu với Hạ Cần và Mạnh Hành Du rồi xong chuyện.
Công ty còn có việc nên Trường Sinh không ở lại trường Số Năm bao lâu, không tới giữa giờ cơm trưa thì chào mọi người rồi rời đi.
Cuộc thi buổi sáng kết thúc, Trì Nghiên cùng Hoắc Tu Lệ từ sân thể dục ra tới cửa thì đụng phải Bùi Noãn và Mạnh Hành Du, anh theo bản năng hỏi: “Ăn cơm hả? Đi ăn cùng không.”
Mạnh Hành Du kéo tay Bùi Noãn, nghe thấy lời này thì rất lạnh nhạt, quay đầu nhìn anh và Hoắc Tu Lệ nở nụ cười xa cách, uyển chuyển từ chối: “Không được rồi, lần sau đi.”
Trì Nghiên nghe xong thì sắc mặt xanh mét, môi mím thành một đường thẳng.
Ánh mắt Hoắc Tu Lệ đảo qua hai người, trong đầu đầy dấu chấm hỏi.
Bùi Noãn khiếp sợ nhìn Mạnh Hành Du, miệng lúc đóng lúc mở nghẹn mãi cũng không ra được một chữ hoàn chỉnh, Mạnh Hành Du liền lôi kéo cô ấy đi về phía cổng trường, còn dường như không có việc gì mà hỏi cô ấy: “Thịt nướng hay rau xào, cậu muốn ăn cái gì?”
Nói thật ra, phản ứng này của Mạnh Hành Du có hơi đáng sợ, Bùi Noãn hoài nghi nhìn cô, chọn đại một cái: “Nướng……..Thịt nướng đi.”
Đi được vài bước thì Bùi Noãn quay đầu lại, nhìn thấy Trì Nghiên vẫn còn đứng yên tại chỗ.
Ánh mắt kia hận không thể nhìn chằm chằm khoét một lỗ trên người Mạnh Hành Du ra, muốn có bao nhiêu không cam lòng thì có bấy nhiêu, muốn có bao nhiêu phẫn nộ thì cũng có bấy nhiêu, nơi nào mà còn bộ dáng Đại thiếu gia với khí chất không chút phàm tục như ngày xưa nữa chứ.
Nếu không phải chỗ này không thích hợp thì Bùi Noãn thật sự muốn chụp lại một tấm, rồi gửi vào trong nhóm chát của Thương Khung Âm cho mấy người ngày nào cũng mê muội bông hoa thanh cao lạnh lùng Yến Kim xem thử.
Cái gì mà bông hoa thanh cao lạnh lùng trong hồ Hàn Nguyệt chứ, cái gì mà thần tiên với vẻ ngoài thờ ơ cấm dục chứ, tất cả đều là nguỵ trang cả.
Thầy tiểu Yến của mấy người hôm nay hạ phàm rồi, có nhân khí rồi.
Đi ra ngoài cổng trường, sau khi hoàn toàn không nhìn thấy bóng dáng của Trì Nghiên và Hoắc Tu Lệ, nhân lúc chờ đèn xanh thì Bùi Noãn mới dám hỏi: “Du nhãi con à, cậu uống nhầm thuốc hả? Sao cậu lại từ chối Trì Nghiên chứ, cơ hội tốt vậy còn gì.”
Mạnh Hành Du ghét nóng, nên cởi áo khoác đồng phục ra vắt trên khuỷu tay, không để ý lắm mà nói: “Tớ không có uống nhầm thuốc, tớ nói với cậu ấy từ hôm nay trở đi sẽ giữ khoảng cách.”
Bùi Noãn cho rằng cô bị cái thứ kỳ quái gì nhập vào người rồi, thế là nắm bả vai của Mạnh Hành Du rồi lắc hai cái, cực kỳ nhập vai, hung dữ hét lên: “Yêu nghiệt, nhanh lăn ra khỏi thân thể con ta ngay, bằng không ta sẽ giết chết ngươi!”
“………”
Đèn xanh sáng lên, Mạnh Hành Du rút khỏi tay Bùi Noãn: “Cậu bớt lợi dụng tớ đi, cháu ngoan à.”
Bùi Noãn quậy thì quậy nhưng vẫn không quên chính sự: “Vậy sao tính tình cậu thay đổi lớn thế? Cậu hết thích Trì Nghiên rồi à?”
Mạnh Hành Du lắc đầu, nói: “Thích, chính bởi vì thích cho nên mới muốn giữ khoảng cách.”
Bùi Noãn càng nghe càng mơ hồ: “Cậu đây là dùng kịch bản gì thế, làm tớ choáng váng luôn rồi.”
Mạnh Hành Du đổi cánh tay vắt áo khoác, ngữ khí bực bội nhưng ánh mắt lại kiên định: “Không có kịch bản gì cả, tớ chính là chịu đủ rồi, tớ không thích bị người ta nắm mũi nữa, cho dù là Trì Nghiên cũng không được.”
Bùi Noãn nghe xong thì rất vui vẻ, cô ấy giơ ngón tay lên nhéo mặt cô: “Cứng nha, Du nhãi con của chúng ta phải ngầu thế chứ!”
Cuối tuần này trường Số Năm tổ chức Đại hội Thể thao nên có khá nhiều học sinh không về nhà, tiệm cơm ngoài cổng trường đông nghịt, ngay cả tiệm thịt nướng cũng thế.
Bùi Noãn và Mạnh Hành Du đều không muốn chờ, nên cuối cùng chọn một quán cơm rau xào không cần phải xếp hàng.
Gọi xong đồ ăn thì Mạnh Hành Du lấy hai đôi đũa ra lau khô, rồi đưa một đôi cho Bùi Noãn, nhướng mày hỏi: “Đừng mãi nói về chuyện của tớ nữa, sao hôm nay Trường Sinh cũng tới nữa? Hai người có biến hả?”
Bùi Noãn nhận lấy đôi đũa, uống một hớp nước, xua tay nói: “Có cái gì mà có, bát tự còn chưa xem nữa là.”
“Vậy hôm nay anh ấy tới làm gì?”
“Lúc chờ xe thì gặp được, anh ấy nghe tớ bảo tới trường Số Năm nên thuận tiện cho tớ đi nhờ.”
Mạnh Hành Du nghe xong thì chống cằm cảm thán nói: “Chị em à, chúng ta đúng là thảm mà, yêu mà không được, có phải là vì thế không?”
Bùi Noãn lấy chiếc đũa gõ đầu cô: “Không đến mức, kỳ thật tớ cảm thấy Trì Nghiên đối với cậu rất khác.”
Mạnh Hành Du không hề có cảm giác được an ủi, cô tựa lưng vào ghế rồi nhỏ giọng lẩm bẩm: “Vô dụng thôi.”
Bùi Noãn hỏi: “Cái gì vô dụng chứ?”
Mạnh Hành Du đếm từng đầu ngón tay: “Cậu cảm thấy, tớ cảm thấy, mọi người đều cảm thấy Trì Nghiên đối với tớ thế nào cũng chả có ích gì cả.”
Bùi Noãn buồn cười nhìn cô: “Vậy thế nào mới hữu ích chứ?”
Mạnh Hành Du cong ngón tay siết thành nắm đấm nhỏ, cô cúi đầu nhìn chằm chằm bàn tay mình, hơi bướng bỉnh kiểu nhất định phải được: “Tớ muốn nghe chính miệng cậu ấy nói thích tớ thì tớ mới tin, nếu không đều chả là gì hết.”
Sau Đại hội Thể thao thì hoạt động ngoại khoá lớn nhất của học kỳ này cũng kết thúc.
Kỳ nghỉ dài hạn 5/1 qua đi thì học sinh lớp 12 bắt đầu tiến vào giai đoạn cuối cùng của thi Đại học, chuyện này vốn dĩ không có gì, ai dè kết quả “kỳ thi thử đợt 3” (*) vừa có, sau đó đối chiếu với điểm số năm ngoài thì số người lớp trọng điểm 12 có thể vào Đại học thì thấp hơn 1/3 so với năm ngoái. Điều này làm ban lãnh đạo của trường nổi giận, cố gắng bắt lấy trọng tâm học, chỉ sợ trường Số Năm năm nay không sinh ra được một Thủ Khoa tỉnh nào, vậy thì lúc đó sẽ mất mặt lắm.
(*) nguyên văn là kỳ thi thử đợt ba: là bài kiểm tra thử toàn diện cuối cùng cho các thí sinh thi đại học trước khi làm bài kiểm tra đầu vào đại học. Trong kỳ thi này, có thể thấy thứ hạng của mình trong thành phố, thứ hạng của tỉnh, biết vị trí của mình và chuẩn bị cho kỳ thi tuyển sinh đại học.
Một phong trào học tập này từ lớp 12 lây sang lớp 10, làm tất cả tổ bộ môn của lớp 10 không dám thả lỏng mà cố gắng tiếp thêm nhiệm vụ học tập cho các lớp.
Mỗi tuần đều có các bài thi lớn nhỏ liên tục, mỗi tháng lại có một kỳ thi lớn, người nào bị hạ bậc đều sẽ bị giáo viên gọi đến văn phòng nói chuyện, nghiêm trọng hơn còn sẽ bị gọi phụ huynh vào. Cuộc sống của cả đám học sinh cấp ba đã khổ đến mức không nói nổi, mỗi ngày đều mong muốn đến kỳ nghỉ thi Đại học, rồi nhanh chóng đưa cả đám học sinh cuối cấp vào trường Đại học, như thế mọi người đều được giải thoát rồi.
Nhưng kỳ nghỉ thi Đại