Vòng loại của cuộc thi Hoá học toàn Thành phố được tổ chức vào tháng Bảy, thời gian chuẩn bị còn chưa đến hai tháng.
Nhóm khối 10 bọn họ là lần đầu tiên tham gia vào cuộc thi môn này cho nên Triệu Hải Thành và nhà trường rất coi trọng, còn đặc biệt liên lạc với giảng viên trường Đại học Công nghệ ở Nguyên Thành để đào tạo, bọn họ không thể trì hoãn việc học ngày thường nên chỉ có thể chiếm dụng thời gian cuối tuần.
Quý Triều Trạch là học sinh có thành tích tốt nhất mà Triệu Hải Thành dẫn dắt trong mấy năm nay, nhưng cũng phải đập nồi dìm thuyền bỏ hết các môn văn hoá lúc lớp 12 để tập trung cho cuộc thi mới lấy được hạng nhất toàn Quốc, sau đó vào được danh sách nhập học không cần qua thi cử đến trường Đại học Bách Khoa của Nguyên Thành học, đó có thể coi như là một canh bạc lớn.
Triệu Hải Thành cảm thấy Mạnh Hành Du còn có tiềm lực hơn cả Quý Triều Trạch, cô có nền tảng tốt mà đầu óc cũng nhanh nhạy, rất nhiều thứ một lần là có thể hiểu, tư duy logic cũng chả thua kém với nam sinh chút nào, một hạt giống tốt như vậy có thể coi như là khả ngộ bất khả cầu (*).
(*) khả ngộ bất khả cầu: Có những chuyện, chỉ có ngẫu nhiên gặp mặt mới có khả năng, cầu là cầu không được.
Triệu Hải Thành cực kỳ coi trọng Mạnh Hành Du, không phải thêm số bài tập thì là thêm số lần thực nghiệm, quyết tâm muốn cô lần đầu tiên tham gia cuộc thi lấy được thứ hạng tốt, một lần là thành danh.
Mạnh Hành Du vừa đi học vừa huấn luyện cực kỳ bận rộn, xem như trước tiên cảm thụ cường độ học tập của lớp 12 một chút.
Còn việc hành động yêu sớm với Trì Nghiên thì cứ tuần này qua tuần khác, một tháng trôi qua, đừng nói cuối tuần xem phim ăn cơm, ngay cả ở trường học thôi cũng hiếm có cơ hội ăn cơm riêng với nhau nữa là.
Thi Đại học đã kết thúc, mặc dù Ngôn Lễ và Biên Từ đều đã tốt nghiệp nhưng buổi lễ chào cờ hồi tháng 5 ồn ào lớn như thế, nên trường Số Năm đối với việc yêu sớm càng quản lý càng thêm nghiêm ngặt, đến trình độ không cần biết, cứ bắt hết cho chắc.
Bạn học nam và nữ nếu đi riêng cùng nhau mà bị giáo viên và nhà trường thấy thì đều bị mời đến văn phòng hỏi chuyện.
Những học sinh không có gì cũng vì tránh sự nghi ngờ, không muốn trở thành pháo hôi mắc mưu nằm đầu họng súng chứ đừng nói gì đến Mạnh Hành Du, trình độ chột dạ không thua gì như đi ăn trộm vậy, chỉ có thể cố hết sức bảo trì khoảng cách với Trì Nghiên.
Tuần cuối cùng trước thi cuối kỳ, Mạnh Hành Du theo thường lệ đến trường Bách Khoa Nguyên Thành tham gia huấn luyện.
Trường học cũng suy xét đến thi cuối kỳ nên chương trình huấn luyện chỉ được sắp xếp vào một ngày thứ Bảy, Chủ nhật thì được nghỉ, cuối tuần cũng để lại cho học sinh chuẩn bị thi, chờ thi cuối kỳ kết thúc thì sẽ tiếp tục huấn luyện lại.
Mạnh Hành Du học bài đến tối muộn ngày thứ Sáu, nên hôm sau đến huấn luyện trễ nửa tiếng, bị giáo sư mắng một trận.
Giáo sư ở trường có tiếng nghiêm khắc, nói chuyện cũng chả cho học sinh mặt mũi, may là Mạnh Hành Du rất bình tâm, chỉ nghe tai này rồi ra tai nghe, chứ nếu là nữ sinh khác thì có thể sợ đến khóc luôn rồi.
Giữa trưa mọi người đều đi ăn cơm nghỉ ngơi, bởi vì cô đến trễ cho nên bị giáo sư phạt ở lại dọn dẹp phòng thí nghiệm.
Các loại thuốc thử phải dựa theo các phương pháp pha loãng và hoà tan khác nhau để xử lý, không phải là một việc nhẹ nhàng.
Ngày thường những việc này đều là do người trong từng tổ dọn dẹp, hôm nay giáo sư quyết tâm ra oai phủ đầu với Mạnh Hành Du nên không để mọi người làm mà để lại cho Mạnh Hành Du dọn hết bàn thí nghiệm của cả tám tổ.
Mạnh Hành Du đói đến mức ngay cả sức oán giận cũng không có mà chỉ vùi đầu dọn dẹp, chỉ cầu mong trước khi học buổi chiều có thể ra quầy bán đồ ăn vặt làm làm một chén mì ăn liền.
Mới vừa dọn xong bốn tổ thì điện thoại trong túi rung lên, Mạnh Hành Du buông ống nghiệm xuống rồi vội vàng đi rửa tay, sau đó lấy điện thoại ra xem thì thấy là Trì Nghiên gọi, cô nhoẻn miệng cười rồi nghe máy: “Cậu bận xong rồi sao?”
Trì Nghiên hôm nay đến Thương Khung Âm sửa kịch bản, tối hôm qua anh có nhắn WeChat nói nên Mạnh Hành Du còn nhớ rõ.
“Bận xong rồi.” Trì Nghiên đứng ở dưới toà nhà thực nghiệm, nhìn cửa quét thẻ mà buồn sầu, vốn định đi lên cho Mạnh Hành Du sự bất ngờ, ai dè bây giờ còn không thể vào trong được, đành phải nói thật, “Tớ ở dưới lầu này, ở đây lại quét thẻ mới vào được, tớ không vào được.”
Mạnh Hành Du nghe xong thì ngẩn ra, chạy đến bên cửa sổ mở cửa ra nhìn xuống khu đất trống dưới lầu mà gọi to: “Cậu ở đâu?”
Trì Nghiên nghe thấy trên lầu truyền đến tiếng của Mạnh Hành Du thì cầm điện thoại lùi về sau vài bước, đứng dưới ánh nắng mùa hè nhìn lên trên đối diện với tầm mắt của Mạnh Hành Du, anh cười nhẹ rồi vẫy tay nói: “Xuống đây, tớ dẫn cậu đi ăn trưa.”
Mạnh Hành Du cười vui vẻ, nhưng quay đầu lại nhìn thấy cục diện rối rắm còn một nửa chưa xong thì lập tức buồn rầu: “Tớ còn bốn bàn thực nghiệm chưa dọn xong nửa, cậu đợi tớ, tớ xong ngay.”
Trì Nghiên hiểu: “Không cần vội, cậu từ từ làm.”
“Nhiều nhất là nửa tiếng, cậu tìm chỗ râm mát ngồi trước đi.”
“Có muốn uống trà sữa không, tớ đi mua cho.”
“Muốn, tớ muốn Yakult vị xoài, thêm đá.”
“Được.”
Có Trì Nghiên tới cùng đi ăn trưa nên tâm tình buồn rầu về việc bị phạt của Mạnh Hành Du cũng trở thành hư không, tốc độ dọn dẹp cũng nhanh gấp đôi.
Dọn xong một tổ cuối cùng thì Mạnh Hành Du thả ống nghiệm và cốc đong lên kệ, đứng trên bục nghiệm nhìn thoáng qua, xác định không còn gì bừa bộn nữa, buổi chiều cũng sẽ không bị giáo sư tìm cô mắng thì mới khoá cửa rời đi.
Đi được hai bước thì ở cửa cầu thang cô đụng phải Quý Triều đang từ trên lầu đi xuống, Mạnh Hành Du dừng lại chào hỏi: “Chào buổi trưa, đàn anh Quý.”
Quý Triều Trạch thấy Mạnh Hành Du thì khép quyển số liệu thực nghiệm trong tay lại, cười đi tới: “Chào buổi trưa, tan học lâu lắm rồi sao em còn chưa đi ăn cơm?”
Mạnh Hành Du sóng vai xuống lầu với Quý Triều Trạch, thuận miệng nói chuyện phiếm: “Buổi sáng em đến trễ nên bị giáo sư phạt dọn dẹp phòng thí nghiệm.”
Quý Triều Trạch đối với sự sắp xếp huấn luyện của bọn họ thì nắm rõ trong lòng bàn tay, vừa nghe Mạnh Hành Du nói đến giáo sư thì lập tức có thể biết là ai, anh ta dừng vài giây rồi nói: “Giáo sư Vương đúng là rất nghiêm khắc, học kỳ 1 anh cũng từng dự lớp thầy ấy, cũng từng bị phạt luôn.”
Mạnh Hành Du không nghĩ tới người lúc nào cũng tản ra hơi thở học sinh ngoan như Quý Triều Trạch mà cũng từng bị phạt, bèn hỏi: “Anh cũng vì đến trễ sao?”
“Không phải, anh điểm danh giúp bạn cùng phòng nhưng bị phát hiện.” Quý Triều Trạch chỉ giọng nói của mình, bất đắc dĩ nói: “Anh giả giọng quá vụng về, không thích hợp làm mấy chuyện này.”
Mạnh