Môn thi cuối cùng của thi cuối kỳ, Mạnh Hành Du cầm túi đựng bút đi ra khỏi phòng học, giang hai tay rồi duỗi cái eo lười, có một loại cảm giác như rút quân sau một trận chiến kéo dài.
Đào Khả Mạn cùng một phòng thi với cô, thấy bộ dáng như trút được gánh nặng của Mạnh Hành Du thì lên hỏi: “Cậu vui vẻ vậy à, thi tốt lắm à?”
Mạnh Hành Du cười lắc đầu: “Không có, tớ chỉ nghĩ đến cuối cùng có thể chào tạm biệt mấy môn KHXH rồi, cảm giác đúng sướng.”
Hạ Cần sáng sớm đã thông báo trong nhóm chat, sau khi kết thúc môn thi cuối cùng thì cả lớp về phòng học họp, sẽ thông báo về sắp xếp trong kỳ nghỉ hè cũng như việc chia ban học kỳ sau.
Hai người xuống lầu đi về phía lớp 6, nói đến chuyện chia ban thì Đào Khả Mạn dừng một chút, hỏi: “Du Du cậu học ban Tự nhiên, vậy Trì Nghiên cũng học ban Tự nhiên sao?”
“Cậu ấy học ban Xã hội.” Thành tích của Đào Khả Mạn không tệ, Mạnh Hành Du quay đầu nhìn cô ấy, nửa thật nửa giỡn nói, “Cậu cũng học ban Xã hội đúng không? Nói không chừng hai người cùng một lớp đấy.”
Đào Khả Mạn không phủ nhận: “Tớ không học mấy môn Tự nhiên được, nhưng mấy môn Xã hội thì có thể vào được lớp trọng điểm.”
Nghe thấy Trì Nghiên muốn học ban Xã hội thì Đào Khả Mạn còn rất kinh ngạc, bởi vì người như anh cả Xã hội hay Tự nhiên đều cũng không tệ, nhóm bọn họ còn tưởng Trì Nghiên sẽ vì Mạnh Hành Du mà chọn ban Tự nhiên nữa chứ.
“KHTN của Trì Nghiên cũng không tệ, thế sao cậu ấy không học ban Tự nhiên?” Đào Khả Mạn hỏi.
Mạnh Hành Du nói: “Cậu ấy thích môn Xã hội.”
Đào Khả Mạn thổn thức: “Vậy hai người các cậu sau này không cùng một lớp rồi, đáng tiếc quá.”
Mạnh Hành Du cũng không ngại, không nói tới oán giận thì trong lòng cô còn tính là bình tĩnh, lúc trả lời Đào Khả Mạn cũng đồng thời coi như tự an ủi bản thân: “Không có gì, dù sao cũng vẫn còn chung một trường, muốn gặp thì lúc nào chả gặp được.”
“Cũng đúng, Dao Dao chắc cũng học ban Xã hội, nhưng thành tích của cậu ấy sợ là không đủ vào lớp trọng điểm, phiền quá đi mất, cứ như vậy thì ba người chúng ta đều không chung một lớp rồi……..”
“Thiên hạ này không có bữa tiệc nào mà không tan cả.”
Lúc đến lớp 6 thì Trì Nghiên đã tới rồi, hôm nay là lần họp lớp cuối cùng, chỗ ngồi được đổi tuỳ ý nên anh chọn vị trí cũ hàng ghế đầu sát cửa.
Thấy Mạnh Hành Du đến thì Trì Nghiên đứng lên để cô đi vào, sau khi cô ngồi xuống thì nhẹ gõ mặt bàn hai tiếng, cảm khái nói: “Nếu tuần này tiếp tục đi học thì chúng ta có thể lên ngồi ở vị trí này rồi.”
Trì Nghiên nghe ra cô ý tại ngôn ngoại bèn cụp mắt thấp giọng hỏi: “Có phải cậu không vui không?”
Mạnh Hành Du ngẩn ra, ngược lại cười: “Vì sao tớ lại không vui cơ chứ?”
Trì Nghiên tựa lưng vào ghế, cái cán cân trong lòng như gần như nghiêng về phía Mạnh Hành Du, anh suy tư một lát rồi thử nói: “Kỳ thật tớ chọn KHTN cũng được.”
Mạnh Hành Du không nghĩ anh nói tới chuyện này, cô ghé vào trên mặt bàn, đầu ngón tay gõ hai cái, vẫn không nói chuyện.
Trì Nghiên nghiêng đầu nhìn cô, xem như cô không nói lời nào là cam chịu, ngữ khí càng kiên định hơn so với vừa rồi: “Tớ học ban Tự nhiên chung với cậu.”
Mạnh Hành Du nghe xong thì phản đối ngay: “Tớ không cần đâu.”
Điều này làm Trì Nghiên sửng sốt: “Vì sao?”
Mạnh Hành Du ngồi thẳng lưng, nghe thấy Trì Nghiên nói có thể vì cô mà học ban Tự nhiên thì tất nhiên có vui vẻ rồi, nhưng loại tình yêu bốc đồng thì không thể có được.
“Tớ đương nhiên muốn cùng lớp với cậu, nhưng người thì không thể quá tham lam cái gì cũng muốn được, học Tự nhiên hay Xã hội là do bản thân mình lựa chọn, cậu đừng vì tớ mà từ bỏ gì hết, cậu nên đi con đường của cậu, tớ cũng vậy.”
Trì Nghiên nghe xong thì cười, có vài phần bất đắc dĩ: “Cậu nói cứ như muốn chia tay với tớ ý.”
Mạnh Hành Du xụ mặt, giả vờ tức giận trừng mắt nhìn anh: “Cậu tưởng bở.”
“Ban Tự nhiên và Xã hội không chung một toà nhà, Xã hội hướng Nam còn Tự nhiên hướng Bắc, đi một chuyến là phải đi hết một vòng sân thể dục và sân vận động luôn.” Trì Nghiên chống đầu, cười như không cười nói, “Bọn họ nói không chung một toà nhà thì được xem như yêu xa rồi, nếu thế thì có thể tính là chúng ta yêu xa hai năm rồi.”
Mạnh Hành Du nghe xong thì nói ba chữ: “Làm ra vẻ.”
Trì Nghiên nghe xong thì vui vẻ, nếu không phải ở trong lớp người nhiều rồi nhiều con mắt nhìn không thích hợp thì anh thật muốn ôm chầm bạn gái một lát.
Người khác yêu đương đều nói bạn gái suốt ngày khó chịu, cứ hay vô cớ không vui, nhưng với anh thì Trì Nghiên cảm giác mình mới là người sáng nắng chiều mưa.
Mạnh Hành Du không muốn Trì Nghiên vì cô mà từ bỏ cái gì, nhịn không được nói thêm hai câu: “Câu vừa rồi của tớ có ý là, chúng ta mỗi người đi con đường riêng của mình, nhưng là tớ sẽ dõi theo cậu.” Nói xong, Mạnh Hành Du duỗi tay dưới bàn, lén giữ chặt ngón út của Trì Nghiên rồi móc nghéo, “Trì Nghiên, cậu cũng phải luôn dõi theo tớ đấy, đừng để lúc tớ quay đầu lại mà không thấy cậu.”
Trì Nghiên giật mình, xoay tay cầm lại tay của Mạnh Hành Du, cụp mắt nói: “Tớ sẽ không đi đâu.”
“Cậu nói cậu không chạy đi đâu, chỉ đứng ở đây thôi.” Mạnh Hành Du kiên định nhìn anh, trong ánh mắt có ánh sáng nhạt, tựa hồ không sợ hãi chút nào, “Nếu cậu nói thế thì tớ tin cậu.”
“Trì Nghiên, cậu đừng gạt tớ đấy.”
Trì Nghiên thêm vài phần sức lực trên tay, “ừ” một tiếng, trịnh trọng nghiêm túc nói: “Được, tớ đồng ý với cậu.”
Thi cuối kỳ kết thúc, mọi người được giao giấy phân chia ban đưa về cho phụ huynh ký tên rồi nộp lại cho trường, khối 10 năm nay chính thức xem như một hạt bụi rơi xuống, hoàn toàn phải chào tạm biệt cùng toàn thể lớp 6.
Hôm có điểm, Hạ Cần sắp xếp cho cả lớp ăn một bữa, không thể không nói Hạ Cần vẫn là một chủ nhiệm lớp rất có tâm.
Thầy ấy lén lấy những hình chụp từ những hoạt động lớn nhỏ của lớp làm thành một album nhỏ, lúc liên hoan thì chính mình giữ lại một phần, Hạ Cần nói đây là kỷ niệm của lớp 6.
Ngày đó ai cũng không uống rượu, nhưng Hạ Cần hơi xúc động nên nói rất nhiều câu lừa tình, cuối cùng lúc tan tiệc thì Mạnh Hành Du không thể nhịn nữa bị Sở Tư Dao và Đào Khả Mạn ôm lấy khóc như mưa.
Không phải tốt nghiệp nhưng cảm giác còn hơn hẳn tốt nghiệp, đại khái chính là như thế.
Hai năm sau thi Đại học xong thì lại phải tạm biệt một lần nữa, nhưng lúc đó người ngồi bên cạnh đã không phải là nhóm người của khối 10 này nữa, nói không chừng về sau khi gặp lại một vài bạn học cũng sẽ không chào hỏi nữa.
Mạnh Hành Du không thể so với người khác, kết thúc cuối kỳ còn có cuộc thi vào cuối tháng, mỗi ngày bận đến mức chân không chạm đất được, cuộc sống gói gọn trong hai nơi là nhà và trường học, thức đêm dậy sớm cũng là chuyện bình thường.
Bố mẹ Mạnh đau lòng con gái nhỏ nên giữ lại một tài xế ở nhà để mỗi ngày đưa đón cô, còn có một dì giúp việc chăm sóc cuộc sống sinh hoạt rồi bữa cơm hàng ngày.
Tấm lòng của bố mẹ đối với Mạnh Hành Du lại chính là gánh nặng.
Bởi vì một ngày ngoại trừ trường học và nhà thì đều có người nhìn chằm chằm mình, Mạnh Hành Du khổ không thể nói, muốn gặp mặt Trì Nghiên còn gian nan hơn cả lúc không được nghỉ nữa.
Vất va vất vưỡng đến ngày cuộc thi hôm đó, Mạnh Hành Du kiếm cớ đi đến trường cùng bạn học, giữa trưa muốn cùng ăn cơm nên nói tài xế không cần đưa cô đi, để có có cơ hội gặp mặt Trì Nghiên.
Hai người tối hôm trước đã hẹn nhau trưa ngày kế gặp ở cổng trường Số Năm, cùng nhau ăn bữa cơm chiều rồi cùng xem phim, bù đắp lại những tháng năm thiếu hụt những hành động yêu sớm kia.
Ngày hôm sau, lúc Mạnh Hành Du thi xong đi từ trong trường thi ra nhưng lại không nhìn thấy Trì Nghiên.
Ánh Mặt Trời gay gắt, Mạnh Hành Du bèn tìm chỗ râm mát dưới tàng cây, mấy tin nhắn cô gửi Trì Nghiên năm phút trước đều không nhận được câu trả lời, điện thoại cũng trong trạng thái không kết nối được.
Rất kỳ quái.
Cực kỳ quái lạ.
Trì Nghiên nếu có việc không thể nhận điện thoại trả lời tin nhắn thì cũng nên báo trước cho cô một tiếng chứ nhỉ, cứ nói hai câu anh muốn đi làm cái gì chứ sẽ không để cô vô duyên vô cớ phải chờ thế này.
Giang Vân Tùng và hai người bạn học đi ra, thấy Mạnh Hành Du đứng chờ bên kia thì dừng chân lại nhìn vài lần.
Hai người bạn học biết Giang Vân Tùng có ý với Mạnh Hành Du cho nên dốc sức xúi cậu ta sang bên này nói hai câu.
Sau khi Giang Vân Tùng biết học kỳ sau Mạnh Hành Du sẽ chọn KHTN thì trong lòng lại bốc cháy lên ngọn lửa hy vọng. Cậu ta nghĩ lập tức mình có thể trở thành bạn học với cô, về sau cúi đầu không thấy, ngẩng đầu thấy thì chắc chắn có thể bồi dưỡng ra chút cảm tình.
Cuối cùng Giang Vân Tùng không chịu nổi sự xúi giục của bạn mà đến bên cạnh Mạnh Hành Du, cười chào hỏi: “Mạnh Hành Du, cậu không về nhà hả?”
Lực chú ý của Mạnh Hành Du đều tập trung trên điện thoại, thình lình nghe thấy tiếng người nói chuyện thì theo bản năng tưởng là Trì Nghiên, nhưng vừa quay đầu lại thấy là Giang Vân Tùng thì mặt thất vọng hẳn, chỉ cười trừ một cái rồi lại lãnh đạm nói: “Tôi đợi người.”
Giang Vân Tùng cảm nhận được sự xa cách của Mạnh Hành Du nên ngượng ngùng cười một cái, cậu ta nhìn về phía tiệm trà sữa đối diện thì ánh mắt sáng lên: “Để tớ chờ cùng cậu nhé, cậu muốn uống cái gì