Ngàn tính vạn tính nhưng Mạnh Hành Du vẫn không tính đến khả năng Mạnh Hành Chu có thể tàn nhẫn như vậy, có thể bỏ lại chuyện trong trường học mà suốt đêm quay về Nguyên Thành.
Gọi điện không nghe, nhắn tin không trả lời, Mạnh Hành Du biết để khuyên bảo Mạnh Hành Chu từ bỏ chuyện trở về Nguyên Thành là không thể nào nên cô thay đổi suy nghĩ, bèn gọi điện thoại cho Hạ Tang Tử.
Tháng này Hạ Tang Tử theo giáo sư đi nông thôn chữa bệnh từ thiện, tín hiệu trong núi thì kém nên Mạnh Hành Du gọi cả chục cuộc thì bên kia mới nghe máy.
Mạnh Hành Du sốt ruột nóng nảy, dùng tốc độ nhanh nhất nói hai câu tóm tắt mọi chuyện cho Hạ Tang Tử một lần, vẻ mặt như đưa đám, giống như thế giới sắp tận thế đến nơi: “Tang Điềm Điềm ơi, anh tớ có đánh chết Trì Nghiên không? Anh ấy không thèm phản ứng tớ gì hết trơn.”
Tín hiệu trong nhà lúc tốt lúc xấu còn trong núi thì có cơn mưa nhỏ nên Hạ Tang Tử cầm điện thoại đến dưới mái hiên của sân nhỏ bên ngoài, xác nhận lại với Mạnh Hành Du: “Du Du, cậu có nghe thấy tớ nói không?”
Mạnh Hành Du vội trả lời: “Có thể có thể, quá có thể đi chứ, Tang Điềm Điềm cứu tớ với, cậu gọi điện thoại cho anh tớ đi, cậu nói chắc chắn anh ấy nghe, anh ấy nghe lời cậu nhất mà.”
“Anh cậu chỉ hù cậu thôi, không có động thủ thiệt đâu.” Hạ Tang Tử rà lại mấy câu Mạnh Hành Du vừa nói trong đầu một lần, hỏi cô: “Cậu với Trì Nghiên hẹn hò từ hồi nào thế?”
Mạnh Hành Du có hơi chột dạ, giọng nói đè thấp xuống: “Thì hồi học kỳ 2 lớp 10, hồi tháng Năm……….”
Hạ Tang Tử vừa nghe xong thì trợn tròn mắt: “Sớm vậy hả! Cậu giấu tớ lâu thế rồi á hả, Mạnh Hành Du, cậu đúng là không đủ thành ý gì hết, chuyện của tớ với anh cậu tớ đều nói với cậu hết đấy.”
Mạnh Hành Du sợ cô ấy tức giận nên vội vàng giải thích: “Tớ không phải cố ý, chúng tớ hẹn hò không bao lâu thì cậu ấy liền chuyển trường, chỉ vừa mới trở về thôi à, tớ cảm thấy không ổn định có thể chia tay bất kỳ lúc nào nên không nói với cậu, Tang Điềm Điềm cậu đừng giận tớ.”
Hạ Tang Tử càng nghe càng cảm thấy tin tức cực đại, hỏi ngược lại: “Chuyển trường á? Hai người ngay cả yêu xa cũng từng rồi sao?”
Mạnh Hành Du càng nói càng lộn xộn, thế nên đơn giản nói lại vấn đề một lần nữa, lại thêm 10 phút trôi qua, nói xong một chữ cuối cùng thì ngữ khí cô nhẹ nhàng dỗ dành Hạ Tang Tử: “Tang Điềm Điềm xin cậu thương xót, nhanh cứu cô em chồng đáng thương của cậu đi.”
Hạ Tang Tử nghe xong vẫn chưa đã thèm, lại cảm thán nói: “Nghe cậu nói thế thì con người Trì Nghiên này hình như cũng không tệ.”
Mạnh Hành Du gật đầu như giã tỏi, hận không thể cùng Trì Nghiên tâng bốc một phen: “Cậu ấy thật sự tốt lắm, đối với tớ cũng tốt nữa, cho nên cậu ấy không thể vì tớ mà bị anh tớ đánh gãy chân được đâu.”
Hạ Tang Tử dở khóc dở cười: “Cậu thật tin anh cậu sẽ động thủ à?”
Mạnh Hành Du ngẩn ra: “Vì sao tớ lại không tin chứ?”
Hạ Tang Tử: “…….”
Mạnh Hành Du ngửa đầu bất đắc dĩ nhìn trần nhà, thở dài một hơi: “Anh tớ chỉ có trước mặt cậu mới nhẹ nhàng như gió xuân thôi, cậu chỉ trái thì anh ấy tuyệt đối không đi bên phải, từ sói xám biến thành cừu non chỉ cần một người thôi.”
“Anh cậu ăn mềm không ăn cứng, như vậy đi, lát nữa tớ gọi điện nói với anh ấy, sau đó,” Hạ Tang Tử là người hiểu Mạnh Hành Chu nhất, hoàn toàn biết tính nết của anh ấy, suy nghĩ một lát rồi chỉ một chiêu cho Mạnh Hành Du, “Sau khi anh cậu về thì cậu cứ làm nũng, nói mấy câu bùi tai tí, anh ấy nếu mà nhắc tới Trì Nghiên thì cậu cứ nói tệ vào đừng có khen.”
Mạnh Hành Du vừa nghe thì thấy không ổn: “Anh ấy vốn dĩ đã không thích Trì Nghiên rồi, nếu tớ còn nói cậu ấy tệ nữa thì lỡ anh ấy cầm dao chém chết cậu ấy luôn thì sao đây!”
Hạ Tang Tử lại rất chắc chắn, an ủi nói: “Cậu cứ tin tớ, cứ như vậy mà làm, nếu anh cậu còn tức giận thì tớ mắng anh ấy giúp cậu.”
Mạnh Hành Du nửa tin nửa ngờ, nhưng trước mắt bản thân cũng không có cách nào tốt hơn cả, bèn gật đầu đồng ý, lúc cúp máy vẫn không yên tâm mà lải nhải lần nữa: “Tang Điềm Điềm à, cậu nhất định phải gọi điện thoại cho anh tớ đấy! Bây giờ ngay lập tức!”
Hạ Tang Tử “ừ” một tiếng, sau đó dừng vào giây rồi bỗng chốc nói: “Du Du à, cậu đã nghĩ kỹ phải nói với bố mẹ sao chưa? Kỳ thật tớ cảm thấy anh cậu với bố cậu đều không phải quan trọng nhất, anh cậu chỉ mạnh miệng nhưng mềm lòng lắm, còn bố cậu thì từ nhỏ đã cưng chiều cậu rồi, mấy câu nặng lời cũng chưa từng nói một câu.”
“Chỉ có mẹ cậu thôi, tính cách bà hiếu thắng, vẫn luôn yêu cầu nghiêm khắc với cậu, chuyện này người kỳ thật khó chấp nhận nhất chính là mẹ cậu đấy.”
Mạnh Hành Du cũng hiểu ý của Hạ Tang Tử, cô cũng đang buồn bực chỗ này đây: “Tớ có thể tưởng tượng được mẹ tớ nghe xong sẽ có biểu tình gì luôn rồi, bà chắc chắn rất tức giận……..”
Hạ Tang Tử chưa từng trải qua chuyện này cho nên cũng không đưa ra được khuyên có ích cả, chỉ có thể nói: “Dù sao cho dù có thế nào thì cũng từ từ nói chuyện, đừng có cãi nhau dễ mất tình cảm mà lại không giải quyết được vấn đề gì, cậu biết chưa?”
Mạnh Hành Du gật đầu: “Tớ biết rồi.”
“Vậy tớ cúp máy trước đây, để tớ gọi cho anh cậu.”
“Được, cậu gọi xong thì nhắn tin tớ biết nhé.”
“Không thành vấn đề, chờ tin nhắn của tớ.”
Cúp điện thoại xong thì Mạnh Hành Du cũng không có tâm tư đi đọc sách, cô đi qua đi lại trong phòng ngủ, điện thoại trong lòng bàn tay cứ như củ khoai lang nóng bỏng tay, mà đáng chết hơn là cô còn không ném xuống được.
Nửa tiếng trôi qua, cuối cùng Hạ Tang Tử cũng nhắn đến một tin.
——-“Đã nói rồi, anh cậu lên máy bay rồi, cậu ngủ trước đi, chuyện này ngày mai lại nói.”
Mạnh Hành Du căn bản không ngủ được, nhưng Hạ Tang Tử giờ ở nơi rất xa nên cô không thể để cô ấy quá lo lắng được.
——-“Được, Tang Điềm Điềm cậu cũng nghỉ ngơi sớm tí nhé.”
Mạnh Hành Du mở máy tính ra, lén kiểm tra tin tức của chuyến bay, trên trang web hiện lên chuyến bay của Mạnh Hành Chu sẽ hạ cánh ở Nguyên Thành lúc 4 giờ rưỡi.
Mạnh Hành Du nghĩ đến chuyện ngày mai thì quyết định nếu không ngủ được thì trước tiên cứ nằm nghỉ ngơi một lát.
Mạnh Hành Du cài sẵn đồng hồ báo thức, sau đó tắt đèn lên giường, lăn qua lộn lại, những suy nghĩ cứ vờn quanh trong đầu, có tốt cũng có xấu.
Loại cảm giác này giống như có rất nhiều người ghé sát tai bạn mà cứ anh một câu tôi một câu ồn ào ầm ĩ, bạn không muốn nghe nhưng bạn lại không thể làm họ im miệng được.
Mạnh Hành Du không biết bản thân ở trên giường lăn lộn mấy lần mới có thể mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Sau đó cô bị tiếng đóng cửa dưới lầu đánh thức, Mạnh Hành Du lộn nhào ngồi dậy khỏi giường với lấy điện thoại, đồng hồ báo thức đã reo lên 1 lần nhưng cô hoàn toàn không nghe thấy.
Mạnh Hành Du vén chăn lên xuống giường, sau đó mở cửa phòng ra đến cầu thang, vừa đúng lúc thấy Mạnh Hành Chu thay giày đi vào nhà, ngay cả đèn phòng khách cũng đều không kịp bật.
Mạnh Hành Chu nhìn cô, cũng không nói gì mà đến bật công tắc đèn phòng khách lên.
Mạnh Hành Du cảm thấy chói mắt nên dùng tay che bớt lại, chần chờ một lát lại chầm chậm xuống lầu, quy củ gọi anh: “Anh à, anh về rồi.”
Mạnh Hành Chu “à” một tiếng từ xoang mũi nghẹn ra, Mạnh Hành Du nghe ra anh ấy khó chịu nên cả người lập tức dựng hết lông tóc lên.
Cô bước xuống phòng khách nhưng không lập tức ngồi xuống sô pha mà ngược lại quẹo sang phòng bếp, sau đó lấy ly nước chanh mà dì giúp việc làm hồi sáng ra đổ vào ly thuỷ tinh, rồi hai tay đưa đến Mạnh Hành Chu, như lấy lòng nói: “Anh vất vả rồi, anh uống đi.”
Mạnh Hành Du một tay cầm lấy ly nước, hầu kết lăn lộn hai cái thì đã uống sạch.
Mạnh Hành Du cắn môi dưới, ánh mắt phức tạp nhìn Mạnh Hành Chu: “Anh……..Còn uống nữa không? Để em rót cho anh thêm một ly.”
Mạnh Hành Chu đặt ly không trên bàn trà, ngoắc tay với Mạnh Hành Du, dáng vẻ lười nhác không giận nhưng uy nghiêm: “Không uống, em ngồi xuống, anh em mình tâm sự.”
Mạnh Hành Du sợ hãi ngồi xuống, hai chân khép lại, hai tay chắp lại đặt trên đầu gối, cứ như học sinh tiểu học đang bị giáo viên mắng vậy.
“Được rồi, anh nói đi, em nghe đây.” Mạnh Hành Du cúi đầu, cẩn thận nói.
“……..”
Mạnh Hành Chu vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ, nói với cô, “Em có thể nhìn anh mà nói không hả?”
Mạnh Hành Du cảm thấy yêu cầu này có hơi quá đáng, nên bèn nói đúng sự thật: “Nói thế này tương đối thích hợp hơn, có vẻ anh khống chế toàn cục bày mưu lập kế, có sức mạnh có sự quyết đoán.”
“Em bớt đánh rắm đi.” Mạnh Hành Chu lười tiếp tục không đầu không đuôi với cô, thế là ném thẳng một quả bóng sang, đập Mạnh Hành Du suýt nữa váng hết cả đầu, “Đối tượng yêu đương của em có phải tên Trì Nghiên kia không?”
Mạnh Hành Du nuốt nước miếng, nghiêng đầu thử hỏi: “Nếu em nói không phải thì anh có tin em không?”
Mạnh Hành Chu “a” một tiếng: “Anh tin………”
Mạnh Hành Du được yêu thương mà cảm thấy sợ hãi, như cây khô gặp phải mùa xuân: “Kỳ thật người kia anh———”
“……….Mới là lạ.”Mạnh Hành Chu lạnh lùng bổ sung.
Mạnh Hành Du: “……”
Được rồi.
Cô liền biết ông trời sẽ không nhân từ nương tay với cô gái cấp 3 nhu nhược vô lực như cô đây mà.
Mạnh Hành Chu lại chuyển sang đề tài khác, cánh tay dài đặt trên lưng ghế, bắt chéo chân y như ông trùm xã hội đen vậy, liếc mắt nhìn Mạnh Hành Du một cái rồi mở miệng: “Đưa phiếu điểm cùng với bảng xếp hạng của khối mấy kỳ thi gần đây của em hết đây anh xem.”
Mạnh Hành Du không dám nói không, đứng dậy chạy lên lầu, tung ta tung tăng lấy rồi đưa cho Mạnh Hành Chu, không quên mạ vàng lên mặt mình: “Anh ơi, lần này em thi khá tốt, chủ nhiệm lớp em còn khen em có tiến bộ nữa, đúng rồi, em còn………”
Mạnh Hành Chu cầm lấy, rũ cái phiếu điểm ra, híp mắt quét mắt nhìn một vòng, không lưu tình chút nào mà chém một nhát vào trái tim bé bỏng của Mạnh Hành Du, “May mà anh nhìn xuống dưới chứ không chắc cũng đều không tìm thấy em anh ở đâu hết.”
“………”
Mạnh Hành Du đột nhiên cảm thấy cái câu “Em còn lọt vào top 50 trên bảng xếp hạng của khối đấy” mà mình chưa kịp nói xong mà cho dù có nói thì cũng thế thôi.
Mạnh Hành Du đứng trước mặt Thủ khoa ĐH năm rồi căn bản không dám ngẩng đầu, cô lựa chọn im miệng, yên tĩnh chờ đợt tấn công tiếp theo của Mạnh Hành Chu.
Nhưng mà Mạnh Hành Chu xem xong phiếu điểm và bảng xếp hạng khối xong thì cũng không nhắc lại chuyện điểm số nữa, hỏi một câu y chang Hạ Tang Tử đã hỏi: “Em và tên họ Trì kia bên nhau bao lâu rồi?”
Sự việc đã phát triển đến mức này rồi thì Mạnh Hành Du không cần phải nói dối nữa, hỏi cái gì thì trả lời cái đó.
“Học kỳ 2 lớp 10, hẹn hò từ hồi tháng Năm ạ.”
Mạnh Hành Chu kinh ngạc trong giây lát, ngược lại cười như không cười nói: “Không dễ dàng nha.”
Mạnh Hành Du không hiểu: “Cái gì không dễ dàng ạ?”
“Giấu anh lâu thế ngay cả một cái rắm cũng không thả, đúng là không dễ dàng.” Mạnh Hành Chu thả chân bắt chéo xuống, liếc mắt nhìn Mạnh Hành Du, trên mặt không có biểu tình gì, “Em gái anh không đi làm đặc vụ đúng là đáng tiếc.”
Mạnh Hành Du sửng sốt, sau đó nhỏ giọng lẩm bẩm: “Em sợ anh tức giận nên không dám nói……..”
“Bây giờ em không sợ à?”
“Vẫn sợ ạ, nhưng cần phải nói.”
“Vì sao cần phải nói?”
“Chuyện này rất quan trọng, em không muốn anh với bố mẹ nghe được từ trong miệng của người khác.” Mạnh Hành Du nắm chặt tay thành nắm đấm, tự khuyến khích cho bản thân mình, ngẩng đầu nhìn thẳng mặt của Mạnh Hành Chu, nghiêm túc nói, “Cả nhà sớm muộn gì cũng biết thì chi bằng tự chính miệng em nói, như vậy thì mọi người cho dù có tức giận thì cũng không đau lòng.”
Mạnh Hành Chu cụp mắt, hồi lâu không nói chuyện.
Trời bên ngoài đã tờ mờ sáng, Mạnh Hành Du lần đầu tiên không hy vọng trời sáng, cô không có dũng khí đối mặt với một ngày mới.
Mạnh Hành Chu tựa hồ như thở dài một hơi, Mạnh Hành Du cho rằng anh ấy cuối cùng không nhịn được nữa mà sắp nổi giận thì anh ấy lên tiếng: “Cậu ta có tốt với em không?”
“Tốt ạ, cực kỳ tốt luôn.” Mạnh Hành Du theo bản năng nói lời thật lòng, nói xong mới nhớ tới lời Hạ Tang Tử nói, thế là bèn nhanh chóng nói: “Cậu ấy đương nhiên rất tốt với em, dù gì em cũng là một nữ sinh như thế cơ mà, không dễ dàng gì mới tìm được, cậu ấy có thể hẹn hò với em chắc kiếp trước phải tu dữ lắm đó.”
Mạnh Hành Du chưa từng hạ bệ ai mà nâng mình lên thế, nên trong lòng có hơi ngập ngừng, lén liếc mắt nhìn Mạnh Hành Chu, thấy sắc mặt anh ấy vẫn xem như bình thường thì do dự một lát rồi hỏi, “Anh ơi, anh thấy em nói có đúng không?”
Mạnh Hành Chu cực kỳ hưởng thụ, gật đầu tỏ vẻ đồng ý: “Rất đúng, còn gì nữa, em tiếp tục nói đi.”
Mạnh Hành Du “a” một tiếng, mặt lộ vẻ khó xử: “Còn có…….Còn có……….À, cậu ấy tuy rằng ưu tú nhưng nếu so với anh thì còn thua xa.”
Mạnh Hành Chu nhướng mày hỏi lại: “Phải không?”
Mạnh Hành Du kiên định gật đầu, tâng bốc ngày càng điêu luyện: “Anh chính là người đàn ông ưu tú nhất em từng thấy, anh với Tang Điềm Điềm đúng là xứng đôi, nói thần tiên yêu nhau cũng không phải quá lời, Trì Nghiên cậu ấy……..Cậu ấy kém anh nhiều lắm, nếu muốn nói có gì tốt hơn anh thì chắc đại khái là trẻ tuổi hơn anh thôi.”
Mạnh Hành Chu đen thui trong chớp mắt: “Em đây là nói anh già hả?”
Mạnh Hành Du tự biết mình lỡ lời, nên nhành chóng chữa cháy: “Dạ không không, anh đây là thành thục, tuyệt đối không phải già, tụi em so với anh thì quả thật quá ngây thơ, chính là học sinh tiểu học, không có mắt nhìn, còn có………”
“Được rồi, im miệng.” Mạnh Hành Chu không thể nghe nổi nữa nên lên tiếng nói: “Anh thấy môn Xã hội của em tuy chẳng ra gì nhưng tài ăn nói cũng không tệ nha.”
Mạnh Hành Du cười khúc khích: “Nào có ạ, lời này của em đều từ đáy lòng, có trời đất chứng giám.”
“Bây giờ nói chuyện đều có thể một hơi dùng tới hai thành ngữ, thế sao môn Ngữ Văn của em vẫn mãi không đạt tiêu chuẩn thế?”
“…………..”
Hôm nay còn có thể nói chuyện nữa hay không đây.
Đùa giỡn thì đùa giỡn, Mạnh Hành Chu quay lại vấn đề chính, hỏi: “Hôm nay bố mẹ trở về, em định khi nào nói với họ?”
Mạnh Hành Du trả lời: “Trong hôm nay ạ, đợi hai người họ về em sẽ nói.”
Mạnh Hành Chu cũng chưa nói có được hay không, chỉ dặn dò: “Nói chuyện cho đàng hoàng, đừng cãi nhau, đừng có la hét ồn ào.”
“Em biết rồi, nhưng chắc………Mẹ sẽ tức giận lắm……..”
Mạnh Hành Du nói xong thì mới phản ứng lại, mở to đôi mắt nhìn Mạnh Hành Chu: “Anh à, vậy anh đây là đồng ý hả? Sao anh không mắng em thế?”
Mạnh Hành Chu nghiêng đầu cười khẽ một chút, rồi giơ tay xoa đầu cô: “Ông đây trong mắt em chính là tên ác bá à?”
Mạnh Hành Du không thể tin được: “Nhưng lúc trước anh đã nói dám yêu sớm thì đánh gãy chân mà……..”
“Cũng đã 18 tuổi rồi mà còn yêu cái rắm gì sớm nữa chứ.”
“Nhưng lúc em với cậu ấy hẹn hò thì chưa được 18 mà……..”
Mạnh Hành Chu buông ra, “Em đây là muốn anh đánh gãy chân cậu ta à, vậy anh cũng không phải không thể thoả mãn em.”
Mạnh Hành Du xua tay phủ nhận: “Dạ không không, em không có ý này!” Cô không nghĩ rằng cửa ải Mạnh Hành Chu sẽ dễ dàng như vậy, thế nên cô cúi đầu cười, có hơi vui vẻ, “Anh ơi, cảm ơn anh.”
“Đừng có gấp gáp cảm ơn, em còn chưa qua được cửa ải của mẹ nữa kìa.”
“Anh sẽ nói giúp em sao?”
“Anh giúp cái rắm.”
Mạnh Hành Du mặt dày cười, kéo tay áo của Mạnh Hành Chu, ôn hoà nói: “Anh đồng ý với em rồi mà.”
Mạnh Hành Chu không thể hiểu nỗi: “Anh đồng ý gì cơ chứ?”
Mạnh Hành Du gằn từng chữ nói, “Anh em bảo anh giúp cái rắm, em nói Mạnh Hành Du chính là một cái rắm đó.”
Mạnh Hành Chu: “……..”
*
Bố mẹ Mạnh đến giữa giờ cơm trưa thì mới trở về, Mạnh Hành Du tự chủ trương cho dì Trương nghỉ, để dì ấy về nhà trông cháu, cuối tuần không cần đến đây.
Trong nhà xác định sẽ có một trận núi lửa phun trào nên không thể để người ngoài chê cười được.
Buổi sáng Mạnh Hành Chu đã gọi điện cho bố Mạnh, hai vợ chồng biết con trai về nhà nên đặc biệt