Thứ cảm xúc này đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh.
Mạnh Hành Du hồi thần lại, lau khô nước mắt nhìn thời gian thì màn hình trò chuyện hiện lên đã qua 20 phút, cô hít cái mũi, hỏi Trì Nghiên: “Bây giờ cậu đang ở trên xe taxi sao?”
“Đúng vậy, đại khái còn……..” Trì Nghiên ngẩng đầu nhìn bên ngoài cửa sổ thấy mình đang trên cầu vượt, anh cũng không đoán được là xa hay gần, thế là quay đầu hỏi tài xế: “Bác tài, còn bao lâu ạ?”
“Chắc nửa tiếng nếu không kẹt xe.” Tài xế trả lời.
Trì Nghiên nhíu mày vì sự chậm trễ, nhưng ngoài miệng vẫn an ủi Mạnh Hành Du: “Còn nửa tiếng nữa, cậu chờ tớ nhé.”
Trong lòng Mạnh Hành Du ấm áp, cũng không còn mất kiềm chế như vừa rồi, cô nghĩ tới tình hình dưới lầu thì cuối cùng lý trí cũng chiến thắng tình cảm: “Trước tiên cậu không cần đến đâu, bố mẹ tớ đều đang nổi nóng, đặc biệt là mẹ tớ, cậu lại đây thì chỉ đổ thêm dầu vào lửa thôi, chờ thời gian này qua rồi nói sau.”
Trì Nghiên vẫn kiên trì như cũ: “Không sao cả, tớ không sợ bố mẹ cậu mắng tớ, động thủ cũng được luôn.”
“Tớ sợ.” Mạnh Hành Du nhớ tới cái tát lúc nãy của mẹ Mạnh thì trong lòng hơi chua chát, “Bây giờ không phải là lúc, cậu về trước đi, có chuyện gì tớ sẽ nói với cậu.”
“Mạnh Hành Du.”
“Cậu nghe tớ đi, lúc tớ không chịu nổi nữa thì tớ sẽ nói với cậu.”
Trì Nghiên trầm mặc trong chốc lát, cuối cùng cũng đồng ý: “Có việc gì thì đừng giấu tớ, cũng đừng tự chịu đựng một mình.”
Mạnh Hành Du cười: “Được rồi, tớ chắc chắn sẽ không gạt cậu đâu.” Mạnh Hành Du kéo rèm cửa rồi nằm xuống giường, cả đêm cô không thể ngủ được, lại vừa cùng cãi nhau với gia đình một trận nên bây giờ đã cực kỳ mệt mỏi, cô khép hờ mắt lại, nói: “Tớ muốn ngủ một lát, cậu về nhà đi, về đến nhà thì nhắn tin cho tớ biết nhé.”
Trì Nghiên nghe trong giọng nói của cô có sự mệt mỏi thì trong tim như có ai bóp nghẹn làm trở nên khó chịu.
“Được rồi, cậu ngủ đi.” Trì Nghiên hôn một cái qua điện thoại, “Buổi trưa an lành, Du nhãi con.”
“Buổi trưa an lành.” Mạnh Hành Du cũng hôn một cái qua điện thoại, trước khi cúp máy thì gọi anh một tiếng, “Trì Nghiên.”
“Tớ đây.”
Mạnh Hành Du nhắm mắt lại, nước mắt đảo quanh hốc mắt, cô cảm thấy vừa chua vừa chát, thế nhưng trong lòng vẫn rất ngọt.
“Tớ yêu cậu.” Mạnh Hành Du nghiêng đầu lên gối, lặp lại lần nữa, “Trì Nghiên, tớ yêu cậu rất nhiều.”
Ngày thường vui cười đùa giỡn hay những lúc anh anh em em thì hai người nói thích nhau rất nhiều lần.
Nhưng yêu vẫn là lần đầu tiên.
Trì Nghiên rất ít khi nói đến chữ này, ngay cả đối với Cảnh Bảo cũng chưa từng nói một lần.
Nhưng hôm nay anh lại phá lệ, cho dù lúc này có người ngoài ở đây.
Trì Nghiên ghé sát vào micro, nhẹ giọng nói: “Tớ cũng yêu cậu.”
Mạnh Hành Du, tớ yêu cậu rất nhiều.
*
Sau khi cúp máy thì Trì Nghiên không có nói tài xế quay ngược lại.
Nửa tiếng sau, Trì Nghiên xuống xe ở cổng tiểu khu của nhà Mạnh Hành Du.
Hôm nay thời tiết rất tệ, trời thì âm u, nên người ra ngoài tản bộ cuối tuần không nhiều lắm, Trì Nghiên vòng quanh bên ngoài tiểu khu một vòng thì phát hiện bên góc tường phía Đông Nam có một cây lệch tác, thế là anh dẫm lên rồi trèo lên tường vào trong.
Thế nhưng đối diện phương hướng này chính là hai cửa hàng nhỏ, ban ngày ban mặt mà trèo tường vào thì quá gây chú ý.
Trì Nghiên nghĩ tới những ưu và nhược điểm của việc lần đầu tiên đến nhà bạn gái mà bị khiếu nại dẫn đến cục công an do trèo tường vào, và kết quả cuối cùng thì có lẽ anh sẽ còn chưa kịp bắt đầu thì bị tuyên bố đã kết thúc.
Cho nên anh định chờ đến khi trời tối khi các cửa hàng xung quanh đóng cửa thì mới bắt đầu hành động.
Trì Nghiên không mãi ngồi xổm dưới tán cây lệch mà anh tìm một quán cà phê rồi ngồi chờ đến trời tối, qua 1 tiếng, anh nhắn cho Mạnh Hành Du một tin báo mình đã về đến nhà.
Lúc chiều tối thì Mạnh Hành Du mới trả lời anh một tin bảo được, hình như là vừa tỉnh ngủ.
Trì Nghiên cũng không biết mình cứ mãi canh giữ ở đây thì có ý nghĩa gì không, cũng càng không rõ bản thân mình phải trèo tường vào làm cái gì.
Cũng chẳng thể đi gõ cửa nhà Mạnh Hành Du rồi nói mình là bạn trai của cô, hôm nay tới đây chịu đòn nhận tội.
Cứ như thằng bệnh tâm thần vậy.
Anh không biết làm vậy thì có ý nghĩa gì không, chắc có lẽ không có ý nghĩa gì, nhưng anh không muốn bỏ đi.
Mạnh Hành Du ở nhà chịu khổ nên anh muốn cách cô gần hơn một chút, cho dù cô không biết cũng chả sao.
Sau khi trời tối thì Trì Nghiên đi tính tiền rồi đến góc phía Đông Nam, sau khi phát hiện cửa hàng nhỏ xung quanh đã đóng cửa, bên này nằm cạnh chỗ thi công, nên sau giờ cơm chiều thì không có mấy người đến khu này đi dạo, ở ngoài 100m không thấy bóng người.
Trì Nghiên nhìn xung quanh nhưng cũng không phát hiện camera theo dõi trên cột điện, sau đó anh cất điện thoại vào túi rồi lưu loát trèo lên cây lệch tán, anh trèo lên thân cây đến trên bức tường rồi từ từ ngồi xuống, anh cúi đầu nhìn khoảng cách của bức tường với với mặt đất, sau khi thấy bốn phía trong sân không có người liền trực tiếp nhảy xuống.
Tiếp đất hoàn hảo.
Trì Nghiên phủi lá cây khô trên ống quần rồi đi ra khỏi mặt sau của lùm cây.
Diện tích của tiểu khu không nhỏ, đều là ngôi nhà nhỏ kiểu Tây biệt lập, Trì Nghiên vẫn nhớ rõ số nhà và khu nhà của Mạnh Hành Du, thế là anh theo biển chỉ dẫn mà đi tìm, mất gần cả nửa tiếng.
Trì Nghiên không dám đứng ở vị trí quá dễ thấy được, anh trốn sau cây lớn trước gara, rồi ló đầu ra nhìn tình huống trong phòng.
Phòng của Mạnh Hành Du ở lầu hai, màn che vẫn khép chặt không lộ ra chút ánh sáng, từ chỗ này nhìn lên thì đen như mực.
Trì Nghiên lấy điện thoại ra nhắn cho một Mạnh Hành Du một tin.
——–Cậu ăn cơm chưa? Đang làm gì đó?”
Nhắn xong thì Trì Nghiên liền nhìn chằm chằm cửa sổ kia, Mạnh Hành Du trả lời rất nhanh, nhưng đèn phòng vẫn không sáng lên mà vẫn tối thui.
——-” Tớ đang ngủ, không muốn động đậy.”
——–“Vì sao còn chưa ăn cơm nữa?”
——–“Mẹ tớ không ăn nên tớ ăn cũng ngại.”
——–“Cậu đã thử tâm sự với mẹ cậu chưa?”
——–“Tớ đã thử rồi, mẹ tớ không muốn nhìn thấy tớ cứ ở trong phòng ngủ, cũng không nói chuyện với bố tớ luôn.”
——–“Cứ tiếp tục như vậy thì không được đâu, cậu ăn chút gì đi.”
——–“Tớ không đói bụng, tớ chỉ mệt thôi, tớ ngủ tiếp một lát.”
Mạnh Hành Du không trả lời tin nhắn nữa, có lẽ đã ngủ rồi.
Màn che lầu 1 cuối cùng cũng hé ra, chỉ mơ hồ lộ ra ánh sáng của TV, còn những thứ khác thì không thấy được.
Trì Nghiên chỉ đứng ở chỗ này thôi chứ chưa vào nhà mà đều có thể cảm nhận được áp suất thấp trong nhà của Mạnh Hành Du, chứ đừng nói gì Mạnh Hành Du ở trong nhà có bao nhiêu khó chịu.
Rất nhiều suy nghĩ xuất hiện trong đầu anh, ngay lúc xúc động đánh bại lý trí, khi Trì Nghiên chuẩn bị bước tới nhấn chuông cửa thì anh thấy cửa nhỏ