---•---
Học bá chạy đến phòng thi, nhưng bài thi lại mất tích...
Tống Thanh Thời bị đả kích nghiêm trọng nhất từ trước đến nay, y vẫn chưa bỏ cuộc mà đi loanh quanh vài vòng, sau khi xác định không tìm thấy người, đầu óc vô cùng hỗn loạn. Dựa theo tính cách của Phó Đông Lai được mô tả trong nguyên tác, có lẽ bây giờ Khúc Ngọc Dung đã bị làm chuyện không thể miêu tả, nhiệm vụ của y coi như thất bại rồi sao?
Y thử dò hỏi Mặc Uyên kiếm tôn ở trong đầu xem nên làm gì bây giờ...
Pháp trận của Mặc Uyên kiếm tôn đáng tin cậy hơn hệ thống lão sư nhiều, tự động nhảy ra đáp án: Lựa chọn thất bại, trực tiếp rời khỏi nhiệm vụ.
Đây chỉ là pháp trận, cũng không phải thế giới chân thật, làm một người câm vừa nghèo lại vừa xấu cũng rất nhàm chán.
Tống Thanh Thời cũng muốn bỏ cuộc, đi lãnh phần thưởng khuyến khích, nhưng khi nghĩ đến thiếu niên ở nhà có quan hệ chặt chẽ với Phượng Quân, bèn cảm thấy không ổn, có thế nào cũng không thể chọn từ bỏ được. Y đến cửa hàng mua chút gạo, mì và thức ăn, rồi nặng nề bước về nhà, muốn gặp Vô Hoan, nấu gì đó cho hắn ăn, rồi ngẫm lại xem tương lai phải làm gì bây giờ...
Vô Hoan khoác áo ngoài, ngồi trên giường, đang rất nghiêm túc dùng ngón tay chấm nước, luyện tập từng nét từng nét trên tấm gỗ có khắc chữ. Hắn nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc ở ngoài cửa, nhanh chóng cầm lấy tấm gỗ, vui mừng đưa qua: "Ngươi đã về rồi, mau đến đây xem, ta viết có đúng không?"
Thiếu niên mười bốn tuổi, rút đi sự tính kế và tâm cơ, lộ ra dáng vẻ chân thật.
Hắn đã thành công rời khỏi địa ngục, chuẩn bị bắt đầu cuộc sống mới, trong đầu cũng có kế hoạch mới.
Tống Thanh Thời chần chờ nhìn tấm gỗ, mỗi một chữ đều xiêu xiêu vẹo vẹo, nét chữ tuy đúng, nhưng không thấy rõ vị trí, chữ chồng lên chữ, không thể phân biệt được. Y không có cách nào nói được lời khích lệ, bèn kéo lấy tay của Vô Hoan, đặt lên đầu mình, dùng sức gật gật giống như chú cún nhỏ, tỏ vẻ vô cùng tán đồng, tán đồng mười ngàn lần.
"Ngươi thật thú vị," Vô Hoan bị y chọc cười, xoa xoa mái tóc dài, rồi thu tay về, ngượng ngùng hỏi, "Nếu... Ta học xong những chữ này, là có thể biết ngươi đang nói gì phải không?"
Tống Thanh Thời ngẩn người.
"Ngươi thật tốt," Vô Hoan quý trọng vuốt nhẹ chữ viết trên tấm gỗ, sau đó cúi đầu, vén tóc đen thật dài lên, che khuất vành tai bắt đầu nóng ran, âm thanh rất nhẹ, "Từ trước đến nay chưa có ai đối xử tốt với ta như vậy..."
Hắn là một người mù vô dụng, không nghĩ ra được gì để đền đáp cho đối phương.
"Ta không có nơi nào để đi, ngươi có thể cho ta ở lại được không?" Vô Hoan cẩn thận hỏi, "Tuy rằng ta không nhìn thấy, nhưng mà ta rất thông minh, trong sinh hoạt sẽ không gây thêm phiền toái cho ngươi, ta biết nấu cơm, dọn dẹp, ta cũng sẽ cố gắng học chữ, để hiểu lời mà ngươi muốn nói. Ta có thể làm âm thanh của ngươi, thay ngươi nói chuyện..."
Vốn dĩ những việc này không được xem là báo đáp, chỉ là đang liên lụy đối phương mà thôi.
Vô Hoan xấu hổ đến nỗi đỏ mặt, có hơi may mắn vì mình không nhìn thấy biểu tình của đối phương.
Hắn cảm thấy mình giống như người sắp chết đuối, ôm chặt một khúc gỗ mỏng manh trôi ngang qua, muốn giãy giụa bò ra, rõ ràng biết khúc gỗ này nhỏ yếu như vậy, rất có thể sẽ không chịu được trọng lượng của mình, nhưng vẫn không muốn buông tay, hắn cảm thấy không còn chỗ dung thân vì sự đê tiện của mình...
Vô Hoan cúi đầu càng thấp, gần như muốn vùi vào trong chăn.
Trong đôi mắt của Tống Thanh Thời mơ hồ có hơi nước, rốt cuộc y không có cách nào suy nghĩ được nữa, Phượng Quân trong đầu và Vô Hoan trước mắt chồng khớp lên nhau, y cảm thấy trong ký ức đã mất đi của mình, từng gặp qua dáng vẻ Vô Hoan thê thảm bất lực hơn cả hiện tại, chỉ cần hơi suy nghĩ một chút, trái tim sẽ lập tức nhói đau. Dù nhiệm vụ của Mặc Uyên kiếm tôn là gì, dù đây là ảo cảnh hay là hồi ức, y đều không quan tâm, chỉ cần người trước mắt này là Vô Hoan, là quá khứ của Phượng Quân là đủ rồi.
Sau khi đưa ra quyết định, trong lòng cũng thả lỏng hơn nhiều.
Tống Thanh Thời cảm thấy cả người đều thoải mái.
Y lau nước mắt, ngồi bên mép giường của Vô Hoan, sờ đôi mắt xinh đẹp kia, nghiêm túc dùng khẩu hình hứa hẹn với hắn: Đừng sợ, ta sẽ không rời đi, ta sẽ chữa khỏi đôi mắt của ngươi, chữa khỏi thân thể của ngươi, chữa khỏi trái tim của ngươi, dù cho ngàn khó vạn khó, ta cũng vĩnh viễn không từ bỏ...
"Hình như ta đã nghe được đáp án ở trong lòng của ngươi," Vô Hoan nắm chặt đôi tay ôn nhu kia, đặt ở bên tai, cẩn thận cảm thụ nhịp tim của hai người, đây là hạnh phúc mà ngôn ngữ không thể diễn tả được bằng lời, thật lâu sau, cuối cùng đôi mắt hắn cũng đỏ hoe, "Cảm ơn ngươi, ta rất vui."
Tống Thanh Thời lại lấy tấm gỗ và dao nhỏ, bắt đầu dạy chữ.
Vô Hoan ngửi hương thuốc sạch sẽ trên người y, nhích lại gần.
Tống Thanh Thời cầm lấy tay hắn, viết lại những nét bút trên tấm gỗ hết lần này đến lần khác, mỗi lần dạy một chữ mới, là sẽ lấy đồ vật hoặc là khoa tay múa chân, làm ra đủ loại động tác kỳ quái, để hắn suy đoán đó là chữ gì, Vô Hoan luôn đoán sai vô số lần, vòng quanh rất nhiều hướng không biết nên khóc hay cười mới có thể đoán ra đáp án chính xác.
Chẳng hạn như, y tìm một cục đá màu xanh lá, muốn để Vô Hoan biết tên của mình là: Thanh Thời, Thanh Thời, Thanh Thời...
Vô Hoan sờ soạng hồi lâu, đã hiểu: "Ngươi tên là Thạch Đầu."
Tống Thanh Thời: "..."
Hai người ghé đầu vào nhau, tiếng cười không dứt, dù là gian nhà đơn sơ nhất, cũng là chiếc tổ thoải mái nhất.
...
Vào phòng thi làm mất bài thi, y đã hoảng hốt, nói không chừng ngày nào đó bài thi bay trở về thì sao?
Tống Thanh Thời quyết định không buông tay, ngoan ngoãn ở bên cạnh Vô Hoan, đợi chừng nào Mặc Uyên kiếm tôn tuyên bố nhiệm vụ thất bại, đá y ra khỏi pháp trận mới thôi. Tuy rằng tu tiên giới rất lớn, nói không chừng y may mắn, gặp được Khúc Ngọc Dung thì sao? Đến lúc đó sẽ mang hắn về, tẩy não lại, trị liệu tâm lý, chữa khỏi hội chứng Stockholm, không lấy được một trăm điểm, nhưng lấy sáu mươi điểm cũng được rồi, nếu không đạt tiêu chuẩn, thì ôm đùi của thầy giáo, xem có thể thi lại được không.
Vui vẻ một ngày thì được một ngày, vui vẻ một năm thì được một năm...
Tống Thanh Thời nghĩ thông suốt rồi, làm việc cũng không bó tay bó chân nữa, y đặt hết toàn bộ tinh lực lên người Vô Hoan, mỗi ngày hái thuốc sắc thuốc, xoa bóp trị liệu, vệ sinh rửa mặt. Lần đầu tiên Vô Hoan được y