---•---
Hai người lang bạt khắp nơi, bốn biển là nhà.
Sau đó, Tống Thanh Thời vô tình cứu được một lão kiếm tôn bị nghịch đồ đánh trọng thương, lão kiếm tôn họ Mặc, tuổi tác đã cao, sau khi ông giết nghịch đồ có phẩm hạnh không ra gì, thì đã rút kinh nghiệm xương máu, quyết định sẽ thu một đồ đệ mới có phẩm hạnh tốt hơn...
Ông nhìn Tống Thanh Thời và Vô Hoan, một người thì câm, một người thì mù...
Im lặng là vàng, kiếm thuật không cần nói chuyện, quý ở kiên trì và nghiêm túc là được rồi.
Lão kiếm tôn không chút do dự chọn Tống Thanh Thời, tuy rằng đầu của đứa nhỏ này không to, nhưng thoạt nhìn vừa ngoan lại vừa thành thật.
Tống Thanh Thời cảm thấy đây là phúc lợi của trận pháp, nên đã học tập rất khắc khổ, sau khi y nghe giảng xong, nghiêm túc dùng giấy bút đặt ra một loạt câu hỏi: Nghiêng mũi kiếm là nghiêng bao nhiêu độ? 45 độ hay là 35 độ? Tạo thành tam giác là tam giác đều hay là tam giác xiên? Đường phân giác của góc là bao nhiêu? Gia tốc biến đổi quỹ đạo là bao nhiêu? Hướng vào trong hay là hướng ra ngoài trước? Vị trí nào? Mỗi lần bao nhiêu giây?
Sau khi lão kiếm tôn xem câu hỏi ghi đầy trên tờ giấy này xong, suy nghĩ khoảng nửa khắc, đau đớn nói: "Để ta dạy người mù vẫn hơn."
Tống Thanh Thời bi thảm bị trục xuất ra khỏi sư môn, tiếp tục xám xịt hái thuốc và nghiên cứu chế thuốc.
Lão kiếm tôn kinh ngạc phát hiện tuy rằng Vô Hoan không nhìn thấy, nhưng mà thiên phú xuất chúng, chỉ cần dạy một lần, hắn tuyệt đối sẽ không phạm sai lầm, hơn nữa còn có thể suy một ra ba, cảm quan nhạy bén, hơn người bình thường cả trăm lần. Lão kiếm tôn càng dạy càng vui mừng, gần như coi Vô Hoan là con trai ruột, truyền hết sở học cả đời lại cho hắn, hy vọng hắn ngộ ra tâm kiếm chân chính.
Đây là mục tiêu mà mỗi kiếm tu theo đuổi cả một đời.
Đầu tiên là tu kiếm hình, sau đó tu đến kiếm ý, cuối cùng tu ra kiếm tâm, trảm phá tất cả chướng ngại, bước lên đỉnh cao của kiếm đạo.
...
Ở Đào Hoa Cốc, thời gian thấm thoát trôi qua.
Vô Hoan luyện kiếm mười năm, ngày ngày đêm đêm, không ngừng khổ luyện, Tống Thanh Thời cũng ở bên cạnh hắn, luyện đan mười năm, y dựa vào mối quan hệ và tài chính của lão kiếm tôn, góp nhặt không ít nguyên dược liệu, tìm mọi cách, luyện ra đủ loại đan dược trân quý giúp Vô Hoan mở rộng kinh mạch phàm nhân, phụ trợ tu hành, nâng cao tốc độ tu luyện, vì thế y trì hoãn tu hành của mình, tiến độ chậm lại không ít.
Cuối cùng Vô Hoan cũng kết ra Kim Đan.
Lão kiếm tôn vui mừng, đổi tên cho hắn thành Mặc Uyên.
Tống Thanh Thời sợ ngây người.
"Ta không biết cái tên ban đầu của mình đến từ đâu, nếu như để người khác phát hiện ra ta xuất thân từ nơi dơ bẩn kia, sợ là sẽ liên lụy đến danh dự của sư tôn," Thật ra Vô Hoan cũng rất tán đồng, "Từ nay về sau, ta muốn xóa đi đoạn quá khứ kia, phân rõ giới hạn với nó."
Tuy rằng thị trấn kia rất nhỏ, hắn chưa treo biển hành nghề tiếp khách ở Thiên Hương Lâu, danh tiếng cũng không lớn, nhưng dù sao vẫn là quá khứ không sáng rọi gì, hơn nữa dung mạo của hắn rất đẹp, gặp qua đều khó có thể quên được.
Hiện tại hắn trưởng thành, cũng đã nẩy nở, trổ mã càng thêm diễm lệ, dù cho ra ngoài có dùng thuốc cao bôi đen cả mặt, nhưng vẫn sẽ gặp được nam nữ tu sĩ muốn cầu hoan hoặc là cầu yêu, thỉnh thoảng cũng gặp phải súc sinh khi dễ hắn mắt mù, muốn cưỡng bức, sau đó hắn biến súc sinh thành nguyên liệu luyện kiếm hoặc là thử độc.
Nếu hắn không đổi tên, lỡ như có ngày thành danh trên con đường kiếm thuật, bị nhận ra lai lịch, chẳng phải là giao chứng cứ vào tay người khác sao? Đến lúc đó sẽ xuất hiện tin đồn nhảm nhí, miệng đời đáng sợ.
Ai mà tin được người đã từng làm tiểu quan lại giữ mình trong sạch? Chỉ càng chọc thêm những ong bướm không cần thiết, gây thêm phiền toái.
Tống Thanh Thời hiểu ý của lão kiếm tôn và Vô Hoan, nhưng y vẫn muốn giãy giụa: Có thể đổi thành tên khác được không?
Tuy rằng y từng đọc qua lịch sử huy hoàng về Mặc Uyên kiếm tôn ở trong sách, hiện tại cũng đang ở trong trận pháp của Mặc Uyên kiếm tôn, dường như y đang đi trên một tuyến đường nhất định, nhưng y mơ hồ cảm giác được trong đoạn ký ức đã mất của mình, hình như kết cục của Mặc Uyên kiếm tôn là phát điên phải không?!
Không được! Cái tên này không may mắn!
Tống Thanh Thời dùng tấm gỗ viết chữ kháng nghị, tay chân luống cuống, giao tiếp rất không hiệu suất.
Lão kiếm tôn chẳng những không hiểu được, còn có hơi tức giận: "Ngươi có ý kiến gì với tên ta đặt? Đây là tên đứa con trai đã qua đời của ta! Rất khó nghe sao?!"
Tống Thanh Thời quật cường đề cử: Mặc Tử, Mặc Hữu, Mặc Mặc, Mặc Dư, Mặc Tiểu Hắc.
Lão kiếm tôn vỗ đầu y một cái, răn dạy: "Ngươi cứ dứt khoát sửa thành Mạc Ngư¹ luôn đi!"
¹Mạc Ngư: bắt cá.
Vô Hoan nghe những cái tên được đề cử trên tấm gỗ xong, im lặng một lúc lâu, cẩn thận nói: "Ta cảm thấy Mặc Uyên cũng rất hay."
Chuyện này giống như vấn đề Tống Thanh Thời không thể nói chuyện, là cốt truyện cố định trong ký ức của Mặc Uyên kiếm tôn, dù y có giãy giụa như thế nào cũng chẳng thể thay đổi được gì, rất nhanh tên mới của Vô Hoan đã được quyết định. Tuy rằng Tống Thanh Thời vẫn kiên trì kêu Vô Hoan, nhưng y là người câm, cũng chẳng thể kêu được...
Tống Thanh Thời ủ rũ rất nhiều ngày, y vẫn nỗ lực thoát ra khỏi trạng thái buồn bã của mình... Chuyện của Mặc Uyên kiếm tôn đã sớm thành lịch sử, khổ sở cũng vô dụng, nếu đây là hồi ức, vậy thì y muốn làm rõ rốt cuộc là tại sao mọi chuyện lại phát triển đến nông nỗi kia, nhìn xem có thể xoay chuyển kết cục của Vô Hoan trong ảo cảnh được hay không.
Mặc kệ là chân thật hay là hư ảo, y cũng không muốn từ bỏ hy vọng để Vô Hoan có được hạnh phúc.
...
Một kiếm tu giỏi cần phải dùng máu của cường địch để mài kiếm.
Sau khi lão kiếm tôn sống thọ và chết tại nhà, Tống Thanh Thời và Vô Hoan rời khỏi Đào Hoa Cốc.
Tu tiên giới rất tối tăm, bọn họ một người có mỹ mạo tuyệt thế, một người có đơn linh căn hệ thủy thích hợp làm lô đỉnh, đều là những thứ có thể hấp dẫn người xấu. Hai người đã gặp rất nhiều kẻ có tâm tư xấu xa, hoặc là dụ dỗ hoặc là lừa đảo, hoặc là đoạt hoặc là cướp... Chuyện ghê tởm nào cũng có.
Kiếm của Vô Hoan ngày càng sắc bén, dính máu ngày càng nhiều, thanh danh cũng ngày càng vang xa.
Tống Thanh Thời thu thập nguyên dược liệu của Huyền Thiên Thái Minh Đan ở khắp nơi, y đã có được cỏ Tử Linh và đá Bồ Đề, chỉ còn nội đan của lão rùa vạn năm thì vẫn chậm chạp không có tin tức, trong lòng thật sự rất muộn sầu.
Vô Hoan đã sớm học được cách dùng thần niệm để phân biệt cảnh vật xung quanh, không quá quan tâm đến đôi mắt của mình nữa, tính cách của hắn trở nên hoạt bát không ít, thường xuyên nói đùa với Tống Thanh Thời, thích sờ mặt và bụng của y, trước khi ngủ phải ước lượng cân nặng, nếu phát hiện nặng hơn thì sẽ rất thỏa mãn, còn nhẹ hơn thì sẽ lo lắng, buộc y phải ăn cơm nhiều vào.
Trước kia đi trên đường, hắn từng nghe rất nhiều người ghét bỏ Tống Thanh Thời xấu xí, lão kiếm tôn cũng thường nói Tống Thanh Thời thoạt nhìn vừa gầy lại vừa nhỏ, trông có vẻ thật ngốc, không khiến người khác yêu thích.
Có lẽ... Tống Thanh Thời thật sự không quá đẹp...
Nhưng mà, dù Tống Thanh Thời trông như thế nào hắn cũng đều thích! Hắn ghét nhất người khác nói Tống Thanh Thời không tốt!
Vì thế mỗi lần như vậy hắn đều hờn dỗi với sư tôn.
Dần dà lão kiếm tôn cũng không nói nữa.
Vô Hoan cũng không biết tình cảm mình dành cho Tống Thanh Thời là gì, nhưng mà, hương thuốc nhàn nhạt quẩn quanh bên người đã sớm tiến vào trong tim, dây dưa bên nhau, biến thành một nút thắt không thể cởi bỏ. Có đôi khi hắn cũng suy nghĩ rất ích kỉ, vẻ ngoài của Tống Thanh Thời khó coi, không ai thích cũng khá tốt, hắn có thể thích một mình, giấu đi một mình...
Nhưng mà, như vậy cũng không tốt, luôn bị nói xấu xí, trong lòng cũng sẽ khổ sở.
Mèo béo thường được mọi người khen đáng yêu, vậy người béo cũng sẽ trở nên đáng yêu đúng không?
Vô Hoan rất nỗ lực nấu ra đủ loại món ngon, muốn nuôi Tống Thanh Thời thành một bé mập đáng yêu, đáng tiếc thể chất của Tống Thanh Thời không biết cố gắng, dù ăn nhiều hơn cũng chỉ béo lên được một chút, tuy rằng sờ vào thì xương thịt đều đều, thân thể mềm mại, cảm giác khi ôm ngủ cũng rất thích, nhưng mà vẫn còn cách xa tiêu chuẩn mũm mĩm đáng yêu.
Không biết từ lúc nào, mà mỗi lần ra ngoài Tống Thanh Thời đã bắt đầu đội màn che hoặc là đấu lạp, tránh đi đám