---•---
Tống Thanh Thời trải qua cuộc sống ở thế giới này rất nhiều năm.
U hỏa trong cơ thể của y cũng sẽ tăng lên theo sự tăng trưởng của tu vi, vì để áp chế kịch độc của ngọn lửa tốt hơn, y đã bỏ đi công pháp cũ, tu Hàn Ngọc Công, đồng thời phải thường xuyên trị liệu cho những vết thương trên người của Vô Hoan vì đánh nhau mà ra.
Vậy nên, thời điểm Vô Hoan đi khắp nơi khiêu chiến tu sĩ Nguyên Anh, y chỉ mới miễn cưỡng lên được Kim Đan.
Trong thế giới của Mặc Uyên kiếm tôn có rất nhiều dược liệu sẽ tuyệt tích trong tương lai, Vô Hoan phát hiện y thích thu thập những loại dược liệu đó, nên thường xuyên tìm kiếm dược liệu quý hiếm và phương thuốc kỳ quái đưa cho y, đặt ra nhiều câu hỏi khá thú vị, mỗi lần đều chọc vào điểm hứng thú khiến y muốn ngừng mà không được, dẫn y rơi vào trong hố.
Tống Thanh Thời cảm thấy mình thật giống một con mèo ngốc bị gậy đùa mèo dụ dỗ, mỗi lần y muốn cố gắng bò ra khỏi cái hố nghiên cứu, đi tìm Khúc Ngọc Dung làm nhiệm vụ, thì sẽ bị thu hút bởi thứ càng thú vị hơn ở trong tay Vô Hoan, rồi lại bị rớt vào hố một lần nữa, rớt đến nỗi đầu óc choáng váng, nghiên cứu vô cùng vui vẻ, cuối cùng vẫn quên mất nhiệm vụ...
Ngày tháng trôi qua thật rất sự hạnh phúc.
Y chứng kiến Vô Hoan trưởng thành, từ một phàm nhân bình thường trở thành Mặc Uyên kiếm tôn lừng lẫy tiếng tăm ở tu tiên giới, trong tay ba thước hàn quang, trong mắt không chứa một hạt bụi, chém giết vô số tu sĩ làm nhiều việc ác... Khiến cho danh môn chính phái ở tu tiên giới phải thay đổi quy tắc vì hắn, không được dùng phàm nhân đã tu lên Trúc Cơ làm nô lệ hoặc là lô đỉnh.
Vô Hoan muốn càng nhiều...
Hắn không chỉ nói một lần với Tống Thanh Thời: "Ta hy vọng phàm nhân cũng có được cơ hội giống như tu sĩ, nhưng mà thế giới này quá ghê tởm, khắp nơi đều tanh tưởi, rác rưởi quá nhiều, căn bản không thể xử lý hết được. Thanh Thời, ngươi có ngửi thấy mùi hư thối trong không khí này không?"
Không biết có phải vì hắn đã từng là người mù, nên khứu giác mới nhạy hơn người khác hay không, sẽ thường xuyên cảm thấy không thoải mái, hắn không thể nào thích ứng được với loại mùi đó, mỗi lần ra ngoài lâu một chút, là phải trở về ngửi hương vị sạch sẽ trên người của đạo lữ nhà mình, mới có thể cảm thấy thoải mái được đôi chút.
Tống Thanh Thời lắc đầu, cảm giác của y chậm chạp, không ngửi thấy mùi gì cả.
Vô Hoan rất thích tặng quà cho y, ngoại trừ dược liệu và đan phương, còn có rất nhiều vật sáng lấp lánh... Mỗi khi nhìn thấy viên đá hoặc là đá quý xinh đẹp, hắn đều sẽ tìm mọi cách có được nó, sau đó cầm về nhét vào lòng của y, cuối cùng, Tống Thanh Thời góp nhặt được một hộp lớn đầy đá quý và trang sức, ngọc rồng, giao nhân châu, linh tiên bích thạch...
Sau khi sát danh của Mặc Uyên kiếm tôn lan xa, mỹ mạo của Vô Hoan cũng dần dần thể hiện ra, kinh tài tuyệt diễm, thịnh thế vô song, long chương phượng tư... Là kiếm tu có khả năng tu ra kiếm tâm nhất, vô số từ ngữ ca ngợi đều được dùng cho hắn, vô số ánh mắt khuynh mộ cũng tập trung vào người hắn.
Rất nhiều tu sĩ tự xưng là mỹ mạo, lớn mật thổ lộ hoặc là cầu hoan với hắn.
Vô Hoan cực kỳ phiền chán những việc này, ít khi nói cười, thông thường là dùng ấn ký đạo lữ trên mu bàn tay của mình, lãnh khốc cự tuyệt những phiền phức đó, hắn dành hết tất cả ôn nhu cho một người ở Đào Hoa Cốc, chỉ khi nhìn thấy Tống Thanh Thời, hắn mới có thể lộ ra nụ cười, mắt phượng vàng sẫm như chứa đầy biển sao, xán lạn như ngân hà.
Lâu chủ của Châu Ngọc Lâu nổi tiếng phong lưu, duyệt qua vô số cái đẹp, có một lần hắn vô tình nhìn thấy nụ cười của Mặc Uyên kiếm tôn, từ đó nhớ nhung cả đời, nói là mỹ nhân khắp thiên hạ đều phải lu mờ.
Sau khi Vô Hoan biết được người khác đánh giá như vậy, hắn đã mang mặt nạ để che đi nửa gương mặt, ngăn cách những ánh mắt tò mò và mơ ước. Dần dà, mọi người ở tu tiên giới đều biết, trong mắt của Mặc Uyên kiếm tôn ngoại trừ kiếm và đạo lữ, thì cũng chẳng chứa được thứ nào khác.
Hắn sẽ đi bí cảnh nguy hiểm để hái thảo dược, sẽ dùng đủ loại thiên tài địa bảo để làm quà, hắn sẽ nghiên cứu ra đủ loại đồ vật kỳ quái, sẽ làm đủ chuyện ngu xuẩn mà các đại năng khinh thường làm, chỉ vì đổi lấy tiếng cười của đạo lữ. Tống Thanh Thời ru rú ở trong nhà, không giỏi giao tiếp với người ngoài, người biết y cũng rất ít...
Ban đầu, mọi người đều cho rằng đạo lữ có thể được Mặc Uyên kiếm tôn đặt ở đầu quả tim như vậy có lẽ là một tu sĩ ưu tú của danh môn thế gia, nhưng sau khi nhìn thấy Tống Thanh Thời thì mới phát hiện...
Ồ, là một người câm?
Dáng vẻ của Tống Thanh Thời cũng xem như không tệ, nhưng mỹ nhân ở tu tiên giới nhiều như mây, một chút tư sắc này của y không tính là gì, căn bản không xứng với người có mỹ mạo tuyệt thế như Vô Hoan. Tu vi cũng chỉ là Kim Đan, mỗi ngày vùi đầu chế thuốc, tính cách cổ quái, không hề có cảm giác tồn tại, chẳng những không có chỗ nào đặc biệt, mà thân thể còn bị khuyết tật, sao có thể mê hoặc được Mặc Uyên kiếm tôn đến mức này, thậm chí có đông đảo mỹ nhân tự tiến chẩm tịch hắn cũng không cần, cam nguyện khắc ấn ký thần hồn từ kiếp này sang kiếp khác?
Vô Hoan nhạy bén phát hiện ra những ác ý đó, cực kỳ chán ghét, không chỉ thu thập vài kẻ lớn gan làm loạn, còn nhiều lần giải thích hắn và đạo lữ đã quen biết từ thuở hàn vi, làm bạn đến bây giờ, lại còn có ân cứu mạng. Mọi người càng cảm động vì tình ý của hắn đối với đạo lữ, thì lại càng không cam lòng, cảm thấy Tống Thanh Thời không xứng, chỉ là gặp may mà thôi. Nhưng Mặc Uyên kiếm tôn che chở cho đạo lữ nhà mình, dù không phục cũng vô dụng, chỉ có thể mỉm cười chúc phúc...
Tống Thanh Thời không giỏi giao lưu với người khác, trong đầu chỉ có nghiên cứu và nhiệm vụ, hoàn toàn không phát hiện những tâm tư loanh quanh lòng vòng này, thỉnh thoảng gặp được vài mỹ nhân xinh đẹp âm thầm trốn tránh Vô Hoan, lén nói chuyện với y, thái độ ôn nhu, giọng điệu hòa ái, hỏi y làm sao mà câu dẫn được Mặc Uyên kiếm tôn? Có thể dạy cho mọi người được không? Lại hỏi có phải công phu giường chiếu của y đặc biệt lợi hại, làm cho Mặc Uyên kiếm tôn thần hồn điên đảo?
Y cảm thấy người bằng lòng nói chuyện với một kẻ câm có lẽ đều rất thiện lương, y suy nghĩ thật lâu, nghiêm túc dùng giấy bút để trả lời:
Thứ nhất, Mặc Uyên nói chỗ nào của ta cũng tốt, hắn thích nhất là dáng vẻ ta nghiêm túc đọc sách, ngươi nỗ lực đọc sách nhiều vào là có thể hấp dẫn hắn.
Thứ hai, ta có nghiêm túc học tập và nghiên cứu thư tịch về kỹ năng giường chiếu, Mặc Uyên khen ta học rất giỏi, khiến hắn muốn ngừng mà không được.
Sau đó, không có sau đó...
Không biết vì sao các mỹ nhân lại thở phì phò bỏ chạy, nói y không biết xấu hổ, sẽ không bao giờ nói chuyện với y nữa.
Tống Thanh Thời hoài nghi mình đã trả lời sai điều gì rồi, có hơi ấm ức.
Tin tức dần truyền đi, Vô Hoan không hiểu sao mà phát hiện có rất nhiều người thích lấy sách ra đọc ở trước mặt hắn, sau khi hắn làm rõ mọi chuyện, vừa bực mình lại vừa buồn cười, càng thêm không thích đám ong bướm này, về nhà hỏi Tống Thanh Thời về trình độ kỹ năng giường chiếu, muốn kiểm tra y.
Tống Thanh Thời làm bài thi rất cẩn thận, y vận dụng hết tất cả những kiến thức mình đã học, thay đổi vài phòng thi, thi tận mấy lần, tự cảm thấy rằng mình có thể lấy được chín mươi điểm.
Trừ mười điểm là vì không thể nói chuyện, không thể trả lời câu hỏi trong quá trình làm bài thi, có hơi tiếc nuối.
...
Cuộc sống của Tống Thanh Thời trôi qua rất hạnh phúc, tâm tình của Vô Hoan cũng ngày càng vui vẻ.
Cuối cùng, chiến