---•---
Mặc Uyên kiếm tôn phát điên, hắn giết tất cả mọi người, cuối cùng bị các đại môn phái liên thủ tru diệt, mọi người đều cảm thấy thẹn ở trong lòng về việc này, khó có thể nói thành lời, nên đã xóa bỏ dấu vết sai lầm đó ra khỏi lịch sử.
Tống Thanh Thời trở lại trong sương mù, đôi mắt ngấn lệ, y muốn chạy về nói cho Vô Hoan trong thế giới ký ức của Mặc Uyên biết rằng, mình vẫn còn sống, dù luân hồi bao nhiêu lần, cũng sẽ trở về tìm hắn. Nhưng mà, sương mù dày đặc ngăn trở con đường, có làm thế nào y cũng không thể quay về được.
Trong lúc nôn nóng, bỗng nhiên y phát hiện, pháp trận của Mặc Uyên kiếm tôn xuất hiện lựa chọn nhiệm vụ mới: Bắt đầu một lần nữa.
Tống Thanh Thời không chút do dự lựa chọn bắt đầu một lần nữa, trở về thế giới nhiệm vụ.
Lần này, trong khi cứu vớt Vô Hoan, y cũng phải cứu luôn cả Khúc Ngọc Dung, làm ra bài thi hoàn mỹ!
...
Tống Thanh Thời đã biết nơi của mục tiêu nhiệm vụ, tiết kiệm được rất nhiều thời gian, y thực hiện một loạt các thao tác như mãnh hổ, đốt cháy bảo khố của Thiên Hương Lâu, trước tiên dẫn Vô Hoan ra khỏi địa lao, không hề vô nghĩa, y trực tiếp cõng ra ngoài tường, vì sợ hắn chạy loạn, nên đã dùng kim châm gây mê, tìm một góc giấu vào. Sau đó lại trở về tìm thấy Khúc Ngọc Dung bị nhốt ở trong phòng đang khóc thút thít, cầm tấm gỗ đã sớm chuẩn bị từ trước, dùng chữ viết biểu đạt rằng mình tới cứu hắn.
Khúc Ngọc Dung vừa bị đưa vào Thiên Hương Lâu, còn chưa muốn trở thành tiểu quan, mỗi ngày rửa mặt bằng nước mắt, hắn thấy có người cứu giúp, vui mừng quá đỗi, mặc kệ đối phương là ai cũng đều chạy theo.
Tống Thanh Thời dẫn hắn, cõng Vô Hoan, đi theo con đường cũ, thuận lợi trở về căn nhà tranh.
Sau khi Vô Hoan tỉnh lại, Khúc Ngọc Dung đảm nhận vai trò phiên dịch, nhìn chữ trên tấm ván gỗ, rồi truyền đạt lại lời của Tống Thanh Thời, ba người giao tiếp khá tốt, cuối cùng không có tạo ra hiểu lầm kỳ quái nào cả.
Lần này, Tống Thanh Thời không bị Vô Hoan đánh nữa, thuận lợi hoàn thành trị liệu, cũng giữ hai người lại để chăm sóc.
Dung mạo của Khúc Ngọc Dung rất đẹp, nhưng mỹ mạo của hắn là dùng chỉ số thông minh để đổi, chẳng những ngốc, mà còn có chút chướng ngại trong việc đọc chữ, Tống Thanh Thời thử dạy hắn đọc sách, câu nào hơi dài một chút là hắn sẽ đọc lộn xộn cả lên, nhảy chữ bỏ chữ, cố gắng ba ngày cũng không đọc xong một trang, gấp đến độ vừa khóc vừa xin lỗi. Tống Thanh Thời xem trợn tròn cả mắt, cảm giác như gặp phải học tra phú nhị đại dù được giáo viên giỏi kèm cặp, nhưng gộp cả ba môn Ngữ Văn - Toán Học - Tiếng Anh lại vẫn không đạt tiêu chuẩn.
Tính cách của Khúc Ngọc Dung rất tốt, sống cùng mọi người trong một căn nhà tranh hoang dã, ăn uống thiếu thốn, nhưng lại rất nghe lời, trước nay không hề oán giận điều gì. Nhưng mà... Hắn đã từng là thiếu gia được Khúc gia nâng ở trong lòng bàn tay, nuông chiều từ bé, không có năng lực tự gánh vác sinh hoạt, rất nhiều thứ khách quan không phải hắn muốn khắc phục là có thể thích ứng.
Sau khi hắn gian nan ăn cháo thuốc của Tống Thanh Thời, dạ dày không được khoẻ, thượng thổ hạ tả, thiếu chút đã ném mất nửa cái mạng. Hắn muốn thử giúp nấu cơm, nhưng lại gây ra hỏa hoạn, thiêu cháy nửa căn nhà tranh, hắn thu dọn đồ đạc sẽ nhớ nhầm vị trí, đặt dược liệu lung ta lung tung, bổ củi thì khiến tay bị thương, múc nước thì thiếu chút nữa rơi vào khe suối. Buổi tối, hắn nằm trên giường đệm đơn sơ không thể nào ngủ được, nói là vải dệt thô ráp cọ xát khiến làn da đỏ bừng, lăn lộn mấy ngày đã nhanh chóng gầy đi trông thấy.
Khúc Ngọc Dung rất áy náy, mỗi ngày đều xin lỗi, hắn muốn nỗ lực làm tốt mọi chuyện, nhưng vẫn luôn thất bại.
Tống Thanh Thời ngộ ra, đây chính là hoàng tử hạt đậu...
Trong nguyên tác, tuy rằng Khúc Ngọc Dung bị các nam nhân dằn vặt, nhưng vẫn luôn sống trong nhung lụa, tu vi dựa vào các loại dược vật quý hiếm để nâng lên, vì vậy những vấn đề này đều không được biểu hiện ra.
Tống Thanh Thời muốn nuôi hắn thành học bá, để hắn tìm ra giá trị của cuộc sống ở trong biển học tập nhưng cũng đã thất bại, chuyện duy nhất Khúc Ngọc Dung có thể làm tốt đó là giúp y nói chuyện với Vô Hoan, hỗ trợ dạy Vô Hoan học chữ. Tống Thanh Thời rất bất đắc dĩ, nhưng chỉ số thông minh ít bẩm sinh cũng không phải là lỗi của Khúc Ngọc Dung, y đành phải cung phụng Khúc Ngọc Dung như tiểu tổ tông, áp dụng cách dạy học cho trẻ em, tận lực khen thật nhiều, dỗ thật nhiều, bồi dưỡng lòng tự tin, hy vọng ít nhiều gì có thể giữ được vài thứ trong đầu, đừng để bị tra nam lừa gạt...
Y đổ bao công sức vào trên người Khúc Ngọc Dung, cuối cùng cũng xem như nuôi ra thân thể của thiếu gia không đến mức yếu ớt như vậy nữa.
Vô Hoan vừa ngoan ngoãn lại vừa ôn nhu, không cần nhọc lòng, thường xuyên hỗ trợ làm việc, cũng có quan hệ khá tốt với Khúc Ngọc Dung.
Tống Thanh Thời cực kỳ yên tâm với chỉ số thông minh của Vô Hoan, mỗi ngày đều điều trị thân thể cho hắn, dùng đan dược trợ giúp tu hành... Lần này làm nhiệm vụ lại, có rất nhiều chuyện y không cần phải đi đường vòng, thuận lợi trị hết chân và thân thể cho Vô Hoan, sau đó chuẩn bị dược vật để khôi phục thị lực cho đôi mắt, rồi tính toán thời gian, chờ đi cứu lão kiếm tôn.
Kế hoạch của y siêu ổn...
Khúc Ngọc Dung ngày càng ỷ lại vào Tống Thanh Thời, thường xuyên làm nũng, hắn nói không muốn rời đi, hy vọng có thể vĩnh viễn ở bên nhau.
Vô Hoan trầm mặc hồi lâu, bỗng nhiên cười ra tiếng, hắn ôn nhu sờ đầu của Khúc Ngọc Dung, nhẹ giọng hỏi: "Vĩnh viễn sao?"
Khúc Ngọc Dung vui sướng đáp: "Ừm, ta thích Thanh Thời ca ca."
Tống Thanh Thời thấy quan hệ giữa mọi người không tồi, nên cũng yên lòng, chuyên tâm chế thuốc, kiếm tiền sinh hoạt phí.
Qua một đoạn thời gian...
Ngày đó, khi hái thuốc trong lòng Tống Thanh Thời cảm thấy bất an, nên đã trở về sớm hơn bình thường, y phát hiện không thấy Khúc Ngọc Dung ở đâu. Y tìm một vòng, thấy Vô Hoan vội vàng trở về từ dòng suối, bèn nhanh chóng tiến lên, viết chữ trong lòng bàn tay hắn dò hỏi xem Khúc Ngọc Dung ở đâu.
Vô Hoan bình tĩnh nói: "Ta không biết, hắn nói đi lên núi hái trái cây, vẫn chưa trở về."
Tống Thanh Thời bất an, đang muốn nói đi tìm, thì bỗng nhiên, trong đầu lại xuất hiện cảnh báo nhiệm vụ thất bại.
Thân thể của y lại xuất hiện triệu chứng ma hóa...
Tống Thanh Thời kinh ngạc cúi đầu, phát hiện nơi cổ tay ướt đẫm của Vô Hoan có vết máu mới tinh chưa được rửa sạch.
Cả người của y đều cứng lại, hiểu ra mọi chuyện...
"Đừng chạm vào người kia," Vô Hoan phát hiện ra chuyện xấu mình làm vẫn chưa kịp xử lý sạch sẽ, bắt đầu nôn nóng, hắn đau khổ cầu xin, "Hắn thật phiền, ta không thích âm thanh lúc hắn nói chuyện với ngươi, không thích ngươi khen hắn, cũng không thích ngươi đặt sự chú ý lên người hắn... Mỗi lần nghe thấy ngươi và hắn nói chuyện ta đều rất khổ sở, không khống chế được cảm xúc của mình. Ta thích ngươi, vô cùng thích, ngươi đừng thích người khác, chỉ thích ta thôi có được không?"
Tống Thanh Thời phát hiện mình đã xem nhẹ một chuyện rất quan trọng - Thích của Vô Hoan có chứa dục vọng độc chiếm mãnh liệt, trong lòng không chứa được bất kỳ kẻ nào khác, hắn sẽ không từ thủ đoạn mà diệt trừ tất cả những uy hiếp.
Khúc Ngọc Dung đã chết, nhiệm vụ thất bại.
Tống Thanh Thời nhìn sương mù dần xuất hiện trước mắt, lệ nóng doanh tròng, biết là mình phải làm lại...
...
Lần thứ ba, y rút kinh nghiệm xương máu, sau khi cứu hai người ra, y tìm một hộ gia đình trong sạch nhận nuôi Khúc Ngọc Dung, hoàn toàn cách ly hai người. Nhưng không vui mừng được bao lâu, mỹ mạo và sự ngu xuẩn của Khúc Ngọc Dung đã khiến người xấu mơ ước, nhiệm vụ thất bại thật sự thảm thiết...
Lần thứ tư, y kiểm điểm lại, sau khi cứu hai người