---•---
Lúc Tống Thanh Thời tỉnh lại, phát hiện đêm đã khuya, y nhìn đồ đạc bài trí xung quanh phòng cho khách ở Thiên Võ Môn, mơ hồ một hồi, suy nghĩ xem mình đang ở đâu, cho đến khi nhìn thấy ngọn đèn trên bàn được làm từ dạ minh châu của Thiên Công Các, không phải đèn dầu hay là đèn nến, lúc này mới hoàn toàn tỉnh lại.
Y nôn nóng bước xuống giường, đi chân trần, tìm kiếm khắp nơi, lại thấy người nọ khoác một chiếc áo gấm màu đỏ, ngồi trên trường kỷ ở bên cửa sổ, đã sớm cởi bỏ ngụy trang, ánh trăng chiếu xuống dung mạo hết sức diễm lệ của hắn, trong đôi mắt phượng vàng sẫm là bóng tối nặng nề, tóc dài hơi xoăn tùy ý vén ở bên tai, hơi thở của thiếu niên đã sớm rút đi, vóc người cũng trở nên cao lớn hơn nhiều...
Đây là Phượng Quân, là Mặc Uyên, hay là Vô Hoan...
Tống Thanh Thời cẩn thận tới gần, dùng ngón tay thấm nước linh trà, muốn viết chữ lên bàn dò hỏi.
"Ngươi đã có thể nói được rồi." Người nọ tỉnh lại từ trong suy nghĩ, thấy dáng vẻ y nỗ lực viết chữ, nhịn không được nói.
Lúc này Tống Thanh Thời mới ý thức được mình không còn là người câm nữa, y nhanh chóng kêu vài tiếng "A a a", luyện phát âm, phí không ít thời gian mới có thể tìm về năng lực nói chuyện, suy nghĩ thật lâu, lén lút kêu một tiếng: "Vô, Vô Hoan..."
Đây là cái tên là y muốn gọi.
Thần Quân không phủ nhận, chỉ nhẹ nhàng cầm lấy tay y, đặt ở lòng bàn tay, nắm chặt.
"Xin lỗi," Tống Thanh Thời thấy động tác quen thuộc này, hiểu ra đối phương đã biết chuyện mình làm trong pháp trận của Mặc Uyên. Trong pháp trận, y dựa vào trái tim trì độn kiên trì làm nhiệm vụ hơn một trăm lần, hiện giờ cát bụi lắng xuống, rốt cuộc y cũng cảm nhận được thống khổ do hơn một trăm lần thất bại mang đến, đầu tiên là cơn đau nhói mơ hồ, sau đó càng ngày càng đau, đau đến tận đáy lòng. Y nức nở vài tiếng, muốn kiềm chế nước mắt chảy ra, nhưng làm thế nào cũng không kiềm được, cuối cùng bật khóc nói, "Xin lỗi, là ta quá ngu ngốc, ta đã cố gắng, nhưng mà dù có làm thế nào cũng không giải được đề bài kia, xin lỗi, ta đã khiến ngươi chịu khổ thật nhiều..."
Y khóc lóc nói năng lộn xộn, không biết mình đang nói điều gì.
"Đừng đau khổ, ta đã trở về." Thần Quân biết y tích tụ quá nhiều cảm xúc nên cần phải phát tiết, không có khuyên nhủ, chỉ ôm y vào lòng, nhẹ nhàng vuốt ve lưng của y, kiên nhẫn đợi y khóc ra hết những thống khổ trong ký ức, hoàn toàn trở về hiện thực.
Tống Thanh Thời khóc thật lâu, dần dần cũng ngừng lại...
Hắn nắm chặt lấy bàn tay ấm áp, xác nhận người này vẫn còn ở bên cạnh, không có mất đi, trong mắt hiện lên vẻ nghi vấn.
"Sau khi ta tiến vào pháp trận, không nhận được nhiệm vụ nào cả, mà trực tiếp bám vào người Vô Hoan, ta biết đây là kiếp trước của mình, rất chán ghét thân phận và tình cảnh như vậy, vốn định trực tiếp rời đi, nhưng khi phát hiện ngươi đã đến, thì không đi nữa. Chuyện sau đó, giống như ta tự mình thể nghiệm từng màn hài kịch, quan sát, cảm thụ, nhưng lại không thể nào khống chế được hướng phát triển và diễn biến của câu chuyện." Thần Quân thấy cuối cùng y cũng bình tĩnh lại, chậm rãi nói ra chuyện mình đã trải qua trong pháp trận, "Ta nhìn ngươi... Rất nỗ lực cứu ta, nắm lấy ta, trong lòng vui mừng, ngươi đáp ứng lời cầu hôn, kết làm đạo lữ, ta càng vui sướng đến cực điểm. Ta nghĩ mình đã có được hạnh phúc như vậy, dù trong tương lai Mặc Uyên có gặp phải bất hạnh, điên cuồng mà chết cũng không sao. Tuy nhiên, ta không nghĩ tới kết cục của câu chuyện này lại là như vậy, đau khổ đến nỗi khiến ta không thể tiếp thu..."
Tống Thanh Thời lại xin lỗi: "Thực xin lỗi."
"Ngươi không cần phải xin lỗi, người sai không phải là ngươi," Thần Quân hít vào một hơi thật sâu, trong lúc Tống Thanh Thời ngủ say, hắn vẫn luôn suy nghĩ về vấn đề này, "Lần đầu tiên thất bại, ta phẫn nộ không thể kiềm chế được, thống hận vận mệnh, thống hận nhiệm vụ, thậm chí thống hận cả kiếp trước của mình, muốn xé nát hổ căng, nhưng mà ta thấy ngươi lựa chọn bắt đầu lại, có hơi kinh ngạc, ma xui quỷ khiến... Muốn biết ngươi định làm gì, nên cũng tạm ngừng hành động..."
Vì thế, hắn thấy Tống Thanh Thời bắt đầu lại hết lần này đến lần khác, rồi lại liên tục thất bại...
Bắt đầu giống nhau, nhưng thất bại không giống nhau, Tống Thanh Thời không biết vòng đi vòng lại bao nhiêu lần, cố gắng không từ bỏ mà cứu hắn.
Nguyên nhân thất bại là gì?
Phẫn nộ lúc ban đầu dần dần bình tĩnh lại, rốt cuộc hắn cũng hiểu được dụng ý chân chính của Mặc Uyên khi tạo ra pháp trận.
Trên đời này người hiểu mình nhất chỉ có bản thân mình.
Pháp trận của Mặc Uyên không phải là đề bài đưa ra cho Tống Thanh Thời, mà là đáp án hắn để lại cho chính mình.
"Bị cái gọi là nhiệm vụ và vận mệnh bài bố, là trời cao bất công, nhưng thất bại vì không thể giải là do ta..." Hắn biết mình đã sớm phát hiện ra vấn đề này ở lúc Tống Thanh Thời lặp lại vô số lần thất bại, nhưng lại không có biện pháp giải quyết, "Ta rất thích ngươi, nguyện ý cho ngươi hết tất cả, tình cảm, sinh mệnh, linh hồn... Nhưng thứ duy nhất ta không cho ngươi đó là tín nhiệm."
Hắn quá thông minh, quá kiêu ngạo, quá tự tin, quá cầu toàn, cho nên không thể nào đối mặt với sai lầm và thất bại.
Hắn không tin nhiệm vụ của Tống Thanh Thời, cũng không đủ tin tưởng tình cảm Tống Thanh Thời dành cho mình, vì vậy đã tạo thành kết cục không thể giải.
Thứ điều khiển vận mệnh ở phía sau màn, lợi dụng hai sơ hở nhỏ trong tính cách của hắn là cầu toàn và sạch sẽ, chỉ cần ném hắn vào bóng tối dơ bẩn, là có thể nhẹ nhàng nhìn hắn tự mua dây buộc mình hết lần này đến lần khác, tự mình chán ghét, cho dù gặp được khúc gỗ cứu rỗi, cũng sẽ kéo khúc gỗ vào trong nước, cùng nhau chìm vào vực sâu thống khổ.
Đúng là ngu xuẩn đến cực điểm...
"Cố chấp bắt nguồn từ sợ hãi, trốn tránh bắt nguồn từ tự ti," Rốt cuộc Thần Quân cũng mổ trái tim của mình ra, đối mặt với bóng tối dày đặc ở bên trong, "Ta đang sợ hãi, sợ rằng tình cảm ngươi dành cho ta chỉ là một sai lầm mỹ lệ, sợ sau