---•---
Tiền án về chuyện Việt Vô Hoan tự sát không thành vẫn còn chồng chất, trạng thái tâm lý của hắn cực kỳ không ổn định, có thể làm ra hành động mất kiểm soát bất kỳ lúc nào, vì vậy mà hứa hẹn không thể tin tưởng hoàn toàn được.
Hợp Hoan Ấn có thể phòng ngừa tự sát, nhưng cần phải kích hoạt Thần Niệm Châu mới có thể sử dụng, điều này sẽ khiến cho trạng thái tâm lý của Việt Vô Hoan càng chuyển biến xấu, không bao giờ tin tưởng vào trị liệu, là cách phòng ngừa tự sát tệ nhất.
Tống Thanh Thời không chút do dự loại trừ Hợp Hoan Ấn ra khỏi lựa chọn của mình, mặt khác cũng có một loại pháp môn có cùng công hiệu nhưng là để tra tấn kẻ thù, không khác mấy với Hợp Hoan Ấn. Tống Thanh Thời còn suy xét qua những cách trị liệu tâm lý khác, ví dụ như thôi miên hoặc tiến vào thức hải xóa đi những ký ức không tốt đẹp đó, nhưng mà thôi miên dễ tỉnh lại, khi tỉnh lại sẽ càng thống khổ hơn, còn xóa ký ức thì sẽ tổn thương đến linh thức, lúc tám tuổi Việt Vô Hoan bị Tạ Khuyết thu vào môn hạ, ký ức cần xóa thật sự quá nhiều, nếu như cưỡng ép xóa đi thì chín mươi chín phần trăm sẽ biến thành một tên ngốc...
Loại ra hết những lựa chọn không thích hợp, đáp án còn lại chỉ có tâm lý học hiện đại.
Môn Tống Thanh Thời không giỏi nhất chính là tâm lý học, cũng không phải vì thành tích không tốt, mà là tâm lý học chú trọng giao tiếp tinh thần với người bệnh và phân tích nội tâm của họ. Ngay cả chứng sợ xã hội của mình y còn không trị được, miệng lưỡi vụng về lại không biết xem sắc mặt của người khác, nên chỉ học được một chút da lông, sao có thể giải quyết được tình trạng bệnh phức tạp như của Việt Vô Hoan?
Lại một lần nữa Tống học bá được nếm trải cảm giác sợ hãi khi bị nan đề chi phối, nằm mơ cũng thấy mình rớt môn.
Y nhanh chóng tịch thu những đồ vật có thể tự sát ở trong phòng của Việt Vô Hoan, mỗi ngày đều phải nhiều lần dùng linh thức rà quét dấu hiệu sinh mệnh của Việt Vô Hoan, sợ rằng chỉ một ánh mắt sai lầm thì người sẽ không còn. Cho đến ngày nọ y phát hiện Việt Vô Hoan đang ngây người nhìn hồ cá chép phát ngốc, không biết nghĩ như thế nào, y quyết định coi ngựa chết thành ngựa sống mà cứu chữa, đuổi vịt cũng phải đuổi lên giá¹.
¹Đuổi vịt cũng phải đuổi lên giá: giá ở đây có nghĩa là cái khung, cái giàn, bệ đỡ nói chung, là một phép ẩn dụ cho việc buộc phải làm những điều không thể đạt được. Bởi vì vịt không thể nào đứng được ở trên giá như gà.
Vì thế, bác sĩ tâm lý họ Tống không đáng tin cậy nào đó bị ép phải kinh doanh².
²Bị ép phải kinh doanh: chỉ những việc bất đắc dĩ nhưng buộc phải hoàn thành.
Tống Thanh Thời tỉ mỉ sắp xếp lại phương án điều trị, cho thêm dược liệu ngưng thần tĩnh khí vào chén thuốc của Việt Vô Hoan, mỗi buổi tối đều dùng hương An Hồn để trợ ngủ, giảm bớt tần suất hắn bị bừng tỉnh bởi ác mộng. Sau đó loại ra hết những cách trị liệu tâm lý không thích hợp hoặc không thể thực hiện được mà y biết, cuối cùng quyết định thử dùng liệu pháp hành vi - cảm xúc hợp lý.
Hành vi - cảm xúc hợp lý là liệu pháp do tiến sĩ Ellis tìm ra vào những năm 50, coi trọng ý chí cá nhân và tác động của lý trí. Trước khi trị liệu phải xây dựng mối quan hệ tốt đẹp với người bệnh, trợ giúp người bệnh tìm thấy tự tin. Sau đó phủ định những điều sai lầm mà hắn tự nhận định, cuối cùng cổ vũ hắn tự mình có được những nhận thức đúng đắn, quay về cuộc sống của người bình thường.
Lý luận nhìn thì rất đơn giản, nhưng cách làm lại khó như lên trời.
Tống Thanh Thời chỉ biết học tập và làm bài, y vắt hết óc suy nghĩ thật lâu, cuối cùng cũng tìm được linh cảm từ một em gái tiếp cận mình ở thư viện - Y có thể chọn một quyển sách khó, làm bộ đọc không hiểu, rồi đi tìm Việt Vô Hoan hỏi thử, sau khi nhận được câu trả lời là cũng không biết, y sẽ thuận theo tự nhiên mời hắn cùng đến thư khố để tìm đáp án, trong quá tìm kiếm sẽ dẫn đường làm hắn cảm thụ được lạc thú của tri thức, xây dựng tự tin trong thánh đường trí tuệ, cùng nhau đắm chìm vào cực lạc của việc học.
Từng có một em gái không ngừng kiên trì tiếp cận Tống Thanh Thời, mỗi ngày đều bị y cổ vũ học tập, giảng dạy làm bài, sau đó thành tích của em gái được nâng lên rất nhiều, cuối cùng thi đậu nghiên cứu sinh của trường đại học trọng điểm, tại lễ tốt nghiệp, em gái đó cảm động đến bật khóc, nói rằng Tống Thanh Thời đã trị hết bệnh mê trai của mình.
Có lẽ mê trai cũng là một loại bệnh tâm lý?
Tống Thanh Thời ngẫm lại trường hợp được chữa khỏi ngoài ý muốn này, bỗng nhiên càng có thêm vài phần tự tin.
...
Nguyên thân cũng là mọt sách, trong thư khố của Dược Vương Cốc có tới mấy chục ngàn quyển tàng thư, phần lớn đều liên quan đến độc dược.
Tống Thanh Thời sợ bị nhìn ra là cố ý làm khó dễ, không dám lấy sách nào quá chuyên ngành, vì vậy chọn lựa suốt một buổi, cuối cùng cũng tìm thấy quyển tiên giới du ký tên là Ngọc Đài Phù Sinh Ký bị phủ bụi ở một góc.
Quyển du ký này được Nho Môn tiên tôn viết vào mấy ngàn năm trước, miêu tả một nơi tiên cảnh nào đó, từ ngữ trau chuốt hoa lệ, dùng điển cố khó hiểu, xưa nay Tống Thanh Thời mạnh lý yếu văn, thiếu khuyết tế bào lãng mạng vô cùng nghiêm trọng, cũng không nghiên cứu gì về thơ từ ca phú, càng không hiểu gì về văn chương điển cố của thế giới này, vì vậy khi xem qua y có cảm giác như lọt vào sương mù, dường như là miêu tả về hoa cỏ và cây cối có cảm giác rất là văn vẻ.
Sau khi Việt Vô Hoan kết thúc năm lần trị liệu bằng thuốc tắm, dược tính còn sót lại trong thân thể đã biến mất, trước mắt vẫn đang điều dưỡng, chờ Lục Mạch Phục Sinh Thang trong tương lai.
Sau khi xác định Tống Thanh Thời không có ý niệm gì với thân thể của mình, hắn thu hồi lại vẻ phong tình, tóc được cố định bằng thanh ngọc quan, chỉnh chỉnh tề tề, một sợi cũng không loạn, chỉ chịu mặc loại thanh bào đơn giản nhất, cổ áo cao cao che khuất hầu kết, không lộ ra nửa phần cảnh xuân, tựa như một vị thanh tu tuân thủ quy củ nghiêm ngặt, nửa câu cũng không chịu nói thêm, nửa bước đi cũng không chịu đạp sai, trong ánh mắt không nhìn ra một chút cảm xúc gợn sóng, mặt tựa sương lạnh, nơi chốn đều tỏa ra hơi thở cự tuyệt người ở ngàn dặm.
Tuy Tống Thanh Thời lấy lý do vì không quen mà cự tuyệt hắn tự xưng là "Nô", hắn cũng chỉ cúi đầu, cung kính trả lời "Vâng." "Được." Vân vân...
Tống Thanh Thời ôm sách, lén lút trốn ở trong góc quan sát thật lâu, y sợ Việt Vô Hoan ngụy trang thành phóng đãng, cũng sợ dáng vẻ lạnh nhạt chân thật này của hắn, càng sợ chính mình khi mở miệng sẽ bị từ chối, mỗi lần đều phải chuẩn bị tâm lý thật lâu mới dám tiến lên nói chuyện.
Việt Vô Hoan ngồi phát ngốc ở một góc trên hành lang gấp khúc, nhận ra có tầm mắt đang nhìn trộm, hắn nhịn không được ngẩng đầu nhìn thoáng qua.
Tống Thanh Thời lộ ra một nụ cười xấu hổ, đi qua. Hít sâu một hơi, thôi miên rằng mình chỉ tình cờ gặp được học trưởng Việt Vô Hoan trong thư viện, sau đó lấy hết can đảm, mở sách ra, đưa qua hỏi: "Áng văn này ta đọc không hiểu, ngươi có thể giải thích giúp ta một chút được không?"
Việt Vô Hoan nhìn hành động của y như có điều suy tư, cảm thấy mình ngày càng không hiểu người này.
Tống Thanh Thời xoa xoa ngón tay, khẩn trương nói: "Đương nhiên, nếu ngươi cũng không biết, ta, chúng ta..."
"Để ta nhìn xem," Việt Vô Hoan nhận lấy quyển sách, nhìn sơ qua, biểu tình hơi khựng lại, sau đó kỳ quái nhìn Tống Thanh Thời, giải thích từng câu từng chữ cho y, "Ngọc Đài là chỉ tiên cảnh Ngọc Đài, nghe đồn rằng Ngọc Đài tiên đế vô cùng thích mỹ nhân, thường hóa thân hạ phàm mời tu sĩ có mỹ mạo cùng chung cá nước thân mật. Áng văn này là diễm sự do Nho Môn Hoằng Văn tiên tôn ảo tưởng mình cùng tương ngộ với Ngọc Đài tiên đế, mượn cảnh viết chuyện, mượn vật tả người, trong đó 'ngọc mềm hoa y trụy' là chỉ..."
Tống Thanh Thời càng nghe càng ngây người, đời này y chưa