---•---
Việt Vô Hoan đứng trong tàng thư khố của Dược Vương Cốc, nhìn từng quyển tiên công bí pháp quý giá ở bên cạnh, có cảm giác như bước vào bảo sơn.
Tống Thanh Thời và nguyên thân đều là người không muốn bận tâm vì việc vặt, tàng thư khố là cấm địa, không có dược phó quét tước, nên thư tịch và đồ vật bên trong đều bị để lung ta lung tung, đông một quyển tây một quyển, chỉ có y mới biết vị trí. Sau khi Tống Thanh Thời dẫn Việt Vô Hoan tiến vào, y để hắn sắp xếp lại bàn con, tiếp đó tự mình đi tìm thư tịch cần thiết.
Việt Vô Hoan gian nan dời mắt ra khỏi những quyển thư tịch kia, nhìn về phía chiếc giường La Hán cạnh cửa sổ, giữa giường La Hán là một chiếc bàn con, bên trên có khoảng hàng trăm quyển sách, còn có một tầng giấy Tuyên Thành đã khô mực, mặt trên là một loạt chữ viết bị xóa xóa sửa sửa, dường như đây là nơi tôn chủ thường đọc sách và nghỉ ngơi.
Hắn đi qua, sắp xếp lại từng quyển sách rồi đặt ở bên cạnh, bỗng nhiên phát hiện bên trong có một quyển Nhiếp Thị Độc Kinh rách bươm. Hô hấp của Việt Vô Hoan hơi ngừng lại, hắn nhận ra Nhiếp thị chính là Nhiếp Tuyệt độc tôn vào mấy ngàn năm trước, giết người như ma, làm chính đạo nghe tiếng phải sợ vỡ mật, rất có thể các loại phương pháp phối độc đã được ghi lại vào quyển sách này.
Việt Vô Hoan lặng lẽ nhìn Tống Thanh Thời dường như không chú ý đến tình huống bên này, lén lật sách ra, vui mừng phát hiện mở đầu chính là cách phối Thiên Cơ Tán nổi danh của Nhiếp Tuyệt, không màu không vị, có thể giết chết tu sĩ dưới Nguyên Anh...
Cách giết người không cần tu vi như thế, đúng là thứ hắn đau khổ tìm kiếm ở Kim Phượng sơn trang nhưng lại không được.
Việt Vô Hoan nhanh chóng lật xem, cố gắng ghi nhớ tất cả các cách phối độc vào đầu.
Thiên Cơ Tán, hương Phệ Hồn, Khôi Lỗi Đan...
Mỗi một loại độc, đều là một con dao sắc bén.
Sát ý đã từng đau khổ đè nén hóa thành thủy triều mãnh liệt quấy loạn tâm tư, trong đầu hiện ra vô số phương pháp ác độc để sử dụng chúng.
Không ai biết, trái tim của hắn đã sớm bị luyện hóa thành ma vật trong địa ngục, mong chờ thây sơn biển máu, thứ hắn muốn không phải là hủy diệt chính mình, mà là toàn bộ thế giới dơ bẩn này bao gồm cả chính mình.
"Quyển sách này không thích hợp với ngươi." Sau lưng truyền đến giọng của Tống Thanh Thời.
Việt Vô Hoan nhẹ nhàng khép lại, tùy tay đặt lên chồng sách, sau đó xoay người về như không có chuyện gì, trên khuôn mặt là biểu tình thuận theo, nói ra cái cớ đã sớm chuẩn bị tốt: "Nó quá cũ, lúc ta dọn dẹp không cẩn thận làm bung trang sách, xin tôn chủ thứ tội."
Tống Thanh Thời đặt xuống một chồng lớn thư tịch ở trong lòng, cầm lấy độc kinh, lật vài tờ, phát hiện đúng là có dấu vết trang sách bị bung ra.
Việt Vô Hoan cúi đầu nhìn mặt đất, lòng bàn tay hơi đổ mồ hôi, trong lòng vô cùng khẩn trương.
"Cơ sở của ngươi bạc nhược, muốn học quyển sách này vẫn còn quá sớm," Tống Thanh Thời không hề phát hiện ra tâm tư của hắn, rất nhanh đã quên mất chuyện này, tiếp tục nói, "Độc lý và dược lý là tương thông, ngươi phải bắt đầu học cách nhận biết các loại dược vật trước, chẳng hạn như Thiên Thảo Hạt và Yến Lan Hạt, bề ngoài thì trông có vẻ tương tự, nhưng độc tính lại rất khác biệt, nếu dùng sai, sẽ xuất hiện vấn đề lớn trong công hiệu. Nên ngươi cần đọc những quyển sách cơ bản trước, hiểu được cách phân biệt các loại dược vật, quen thuộc với dược lý, lại học luyện đan chế thuốc, cuối cùng mới có thể nghiên cứu quyển độc kinh này."
Việt Vô Hoan đột nhiên ngẩng đầu, không dám tin hỏi: "Ta có thể học độc kinh?"
"Vì sao lại không thể?" Tống Thanh Thời khó hiểu, y suy nghĩ một chút, cầm Nhiếp Thị Độc Kinh nhét vào trong tay Việt Vô Hoan, an ủi nói, "Ta cảm thấy ngươi nên tự tin một chút, độc kinh cũng không khó như vậy, với chỉ số thông minh của ngươi chắc chắn có thể nắm được nội dung trong đó, nhưng khi luyện chế cần phải chú ý an toàn, bên trong có rất nhiều loại dược vật không thể tiếp xúc với da, còn có vài loại lây nhiễm trong không khí... Nếu ngươi không rõ chỗ nào, cứ hỏi ta."
Đây là vấn đề tự tin hay không tự tin sao?
Cả người Việt Vô Hoan đều bị chiếc bánh có nhân này đập cho ngây người, thật lâu cũng không nói nên lời.
Tống Thanh Thời hồn nhiên không biết gì, tiếp tục cầm một mớ bánh có nhân thả xuống đầu hắn: "Nếu ngươi có hứng thú với độc dược, tốt nhất nên học thêm cơ quan ám khí và pháp trận, nếu ứng dụng cùng với độc dược thì sẽ càng hiệu quả hơn, để ta soạn lại những thư tịch có liên quan rồi đưa cho ngươi sau, ngươi có thể dùng phòng thí nghiệm của ta..."
Việt Vô Hoan thật sự nhịn không được, đánh gãy hứng thú bừng bừng của người trước mắt: "Ngươi không nghĩ tới ta sẽ dùng chúng để làm gì sao?"
"Biết," Trong mắt Tống Thanh Thời lộ ra vẻ vui mừng, y đã sớm phát sầu vì tính cách của vai chính thụ quá thiện lương, dễ bị bắt nạt, tựa như một đóa hoa xinh đẹp nhưng lại không có năng lực tự bảo vệ mình, chỉ có thể mặc người ngắt lấy. Y cũng rất lo lắng hệ thống lão sư sẽ mang mình ra khỏi thế này sau khi hoàn thành nhiệm vụ, làm Việt Vô Hoan mất đi bảo hộ, lại một lần nữa rơi vào ma quật. Y nghiêm túc nói, "Vô Hoan, đừng sợ, đẹp không phải do ngươi sai, là do những tên súc sinh đó sai, pháp khí, độc dược, ám khí... Nếu tiên giới là thế giới dã thú cá lớn nuốt cá bé, vậy ngươi phải có năng lực tự bảo vệ mình, không được để cho bất kỳ kẻ nào khi dễ."
"Không muốn bị chà đạp, là sai sao?"
"Không muốn bị khi dễ, là sai sao?"
"Không muốn làm chuyện không thích, là sai sao?"
Gió nhẹ phất qua cửa sổ, thổi vào không khí sạch sẽ, hương thuốc nhàn nhạt trong không khí khiến cho lòng người rối loạn.
Việt Vô Hoan ngơ ngác nghe những câu trước nay chưa từng có ai nói với mình, mỗi một câu đều hoảng hốt như mộng.
"Từ nay về sau, làm cho thế giới này không bao giờ có thể nhục nhã ngươi."
...
Học tập cần phải cùng nhau nghiên cứu và thảo luận, cùng nhau tiến bộ.
Tống Thanh Thời thích nhất có tiểu đồng bọn cùng học tập, đặc biệt là tiểu đồng bọn thông minh có thể sánh vai cùng mình. Vị giáo sư mà y theo học là người thường tham dự các hội nghị y học quốc tế, các sư huynh sư tỷ đều là nhân trung long phượng, y cực kỳ hoài niệm khoảng thời gian hạnh phúc được cùng mọi người học tập và làm thí nghiệm.
Việt Vô Hoan vừa thông minh, lại còn chăm chỉ hiếu học, có được một người cùng học như vậy, còn cầu mong gì hơn?
Tống học bá vô cùng vui mừng, y phụ thu dọn những quyển sách không cần dùng trên giường La Hán, lau sạch bàn, lại dùng thuật pháp làm sạch vài lần, chuẩn bị linh trà và các loại điểm tâm, đốt hương Tỉnh Thần, sau đó kéo Việt Vô Hoan ngồi vào một bên, bắt đầu đọc sách.
Trong lòng Việt Vô Hoan hơi loạn, hắn lặng lẽ dùng dư quang nơi đuôi mắt quan sát một hồi lâu, phát hiện người bên cạnh đúng là chuyên tâm đọc sách, không có ý gì khác, hắn dần dần yên lòng, cũng an tĩnh bắt đầu xem sách.
Không biết khi nào, mây đen che khuất ánh mặt trời, giọt mưa dừng lại trên mái hiên, đánh ra từng phím nhạc, cơn gió ẩm ướt mang theo một chút hơi lạnh xuyên qua