---•---
Phượng Quân trở về phòng thay đổi một thân trang phục thiếu niên nhẹ nhàng.
Tống Thanh Thời cảm thấy không nên ở lại đây lâu, bèn thu dọn hành lý, tìm Tống Cẩm Thành thương lượng, chuẩn bị đổi đường khác không có cự xà đi đến Thiên Võ Môn. Tống Cẩm Thành cẩn thận nhìn Hạo Long ngồi bên cạnh, lấy lòng lột cho nó một quả trứng gà, sau đó vẻ mặt đưa đám nói: "Đi đường cũ đi, ta thu được tin tức, Đã không thấy... Con rắn kia nữa."
Bởi vì, nó đã trở thành con trai của ngươi.
Tống Cẩm Thành bị Hạo Long nghiêm khắc cảnh cáo, không dám chạy cũng không dám nói, hắn không muốn mang theo thứ đáng sợ này đi đến Thiên Võ Môn, nhưng mà... Những nơi này đều nằm trong phạm vi thế lực của Bất Diệt Đỉnh, mang đi đâu, hình như cũng không có gì khác biệt?
Bỗng nhiên, trên người Tống Thanh Thời xuất hiện vài đóa u hỏa nho nhỏ, lơ lửng ở bên cạnh, tạo thành hình thái phòng ngự, nhắc nhở gần nơi này xuất hiện sát ý.
Tống Thanh Thời vừa thấy u hỏa, lập tức đẩy Tống Cẩm Thành muốn hỏi này hỏi nọ qua bên cạnh, ngay sau đó, chất lỏng mang theo tính ăn mòn nhỏ xuống bàn, tạo ra một lỗ thủng nho nhỏ.
Y ngẩng đầu lên, thấy trên nóc nhà có một khối thịt mấp máy màu đen, giống như một con hải sâm to lớn, nó ngẩng đầu lên từ trong chỗ tối, lộ ra khuôn mặt xấu xí kỳ dị, đôi mắt màu trắng, ngay khóe miệng là mấy vòng răng nhọn dày đặc, đầu lưỡi thật dài vươn ra, bên trên còn mang theo mùi máu...
Tất cả mọi người trong khách điếm đều thét chói tai, chạy trốn khắp nơi, các tu sĩ lấy pháp khí ra, như lâm phải đại địch.
Tống Thanh Thời tìm mấy lần trong trí nhớ, phát hiện trước nay mình chưa từng nhìn thấy loại ma vật kỳ quái này, đành phải hỏi Tống Cẩm Thành đang luống cuống tay chân tìm bảo kiếm trong túi giới tử: "Đây là thứ gì?"
Tống Cẩm Thành kinh ngạc nhìn y, trả lời: "Đây là Ô Uế Chi Ma, ngươi chưa từng thấy qua sao?"
Tống Thanh Thời mờ mịt lắc đầu.
Trong trí nhớ của y, khắp nơi ở tu tiên giới đều là nguy cơ, nhưng nguy cơ chủ yếu là đến từ tranh đấu, lòng người, phó bản bí cảnh, yêu thú hoặc là chim hung... Rất ít khi nhìn thấy ma vật.
Mấy ngày nay, y cảm thấy Tống Cẩm Thành quá đơn thuần, một tu sĩ Trúc Cơ nho nhỏ, lớn lên không tệ, không có năng lực chiến đấu gì, nhưng lại không chút do dự cứu một người không quen biết ở ven đường, đi lại khắp nơi trong thị trấn, lộ ra tiền tài, nói chuyện tùy tiện, không kiêng dè người xa lạ, không hiểu lòng người hiểm ác, mỗi một dạng đều là đang tìm đường chết.
Mọi bài học, đều được rút ra sau những lần chịu thiệt.
Y rất có kinh nghiệm cùng Tống Cẩm Thành hành tẩu khắp nơi, vốn dĩ định chờ đến lúc hắn tận mắt nhìn thấy chỗ hiểm ác của tu tiên giới, sau đó mới giáo dục hắn phương pháp sinh tồn. Nhưng mà, y đợi thật lâu, cũng không thấy có chuyện giết người đoạt bảo xảy ra, ăn trộm ăn cắp cũng rất ít, tất cả tu sĩ y gặp được, ngay cả ma tu cũng đều tuân theo khuôn phép, thành ra chuyện này có hơi xấu hổ...
Rốt cuộc Ô Uế Chi Ma là thứ gì?
Tống Thanh Thời cảm thấy thế giới này không giống như trong ký ức của mình.
"Ngay cả Ô Uế Chi Ma mà ngươi cũng không biết?" Tống Cẩm Thành nhìn dáng vẻ ngây ngốc của y, cả người đều không tốt, hắn không biết làm sao mà người này có thể sống được đến tận bây giờ, mất trí nhớ cũng có thể vứt bỏ hết tất cả kiến thức cơ sở sao? "Đây là ma vật do khí tức dơ bẩn biến thành, không có lý trí, có đủ loại hình thù kỳ quái... Ngươi cẩn thận một chút, Ô Uế Chi Ma sẽ không xuất hiện đơn độc một con đâu."
Cảnh báo đến từ u hỏa càng thêm điên cuồng, khắp nơi xuất hiện vài con ma vật to nhỏ kỳ quái, cắn nuốt máu thịt của nhân loại.
Các tu sĩ thuần thục liên thủ, hoặc là bày pháp trận, hoặc là cầm pháp khí, bao vây tiêu trừ bọn chúng.
"Thanh Thời, ngươi đừng sợ," Tống Cẩm Thành nhìn chằm chằm con Ô Uế Chi Ma trên nóc nhà, ra vẻ thoải mái an ủi, "Đây không phải là Ô Uế Chi Ma lợi hại, rất dễ tiêu diệt, ta và các sư huynh sư tỷ đã từng giết loại này rất nhiều lần, nên kinh nghiệm khá phong phú." Tuy rằng tu sĩ Dược Vương Cốc không giỏi chiến đấu, trong phần lớn những chiến dịch trừ ma đều là làm hậu cần, phụ trách chữa trị cho người bị thương, ngẫu nhiên gặp được Ô Uế Chi Ma cũng là các sư huynh sư tỷ thu phục, nhưng mà hắn vẫn có thể...
Ô Uế Chi Ma trên nóc nhà mở miệng, biến thân thể thành một tấm màn lớn, muốn bọc ba người lại.
Đôi mắt của Hạo Long biến thành màu đỏ, nó buồn rầu nhìn con Ô Uế Chi Ma này, trông có vẻ không ngon lắm, không muốn ăn.
Tống Cẩm Thành miễn cưỡng chống đỡ, trộm nhìn bốn phía, phát hiện các tu sĩ đều đang tiêu diệt những con Ô Uế Chi Ma khác, không rảnh để ý đến bên này của hắn, hắn ngóng trông Tống Thanh Thời nhanh chóng chạy trốn, để mình cũng tiện quăng kiếm chạy theo, nhưng mà Tống Thanh Thời vẫn đứng ngây ngốc, lục tìm gì đó trong túi giới tử, không hề có ý định bỏ chạy, hai người trơ mắt nhìn Ô Uế Chi Ma lao đến đây, Tống Cẩm Thành nhìn hàm răng rậm rạp của nó, nâng kiếm múa bừa, tuyệt vọng thét: "Vì sao ta lại phải học y?!"
Cái môn phái rách nát Dược Vương Cốc này, học y chỉ có thể cứu người khác, không thể cứu được mạng của mình.
"Tránh ra." Tống Thanh Thời đẩy hắn qua một bên, sau đó ném hai viên đan dược vào trong miệng của Ô Uế Chi Ma.
Ô Uế Chi Ma lập tức ngậm miệng, dại ra một lúc lâu, sau đó đau đớn quay cuồng trên mặt đất, phát ra tiếng rên rỉ.
"Khư Uế Đan và Vong Trần Đan, đều là dược vật tiêu trừ ma khí và tâm ma, ta thấy ma vật này được tạo ra từ dơ bẩn, bèn thí nghiệm thử, không nghĩ tới lại thật sự có hiệu quả," Tống Thanh Thời nhìn ma vật kỳ quái lăn lộn trên mặt đất, trên mặt đều là vẻ tìm tòi nghiên cứu, y cuốn tay áo lên, không tìm thấy bao tay, đành phải hỏi người khác, "Ai đó giúp ta đè nó lại, thứ này ta chưa bao giờ nhìn thấy, muốn lấy chút mẫu thử về nghiên cứu."
Tống Cẩm Thành cảm thấy bản thân thật giống một tên ngốc...
Hạo Long không sợ dơ, nó dùng sức mạnh của cự xà đè Ô Uế Chi Ma lại, kéo tới trước mặt Tống Thanh Thời lấy lòng nói: "Cha, cho người nè."
"Ngoan lắm," Tống Thanh Thời cười nhìn Hạo Long, sau đó lấy vài bình sứ nhỏ dùng để đựng mẫu thử ra từ túi giới tử, thu thập chất dịch trong miệng của Ô Uế Chi Ma, lại lấy một ít mô da và thịt, bỏ vào từng bình một, sau đó giáo dục Tống Cẩm Thành, "Học y quan trọng nhất là phải bình tĩnh, sao có thể gặp chút việc nhỏ này đã hoang mang rối loạn? Ngươi nên quan sát nhược điểm của kẻ địch trước, sau đó dùng độc hoặc là dược để giải quyết."
Rõ ràng không phải kiếm tu, không biết kiếm pháp, cầm thanh kiếm đó để lấy thêm can đảm hay sao?
Tống Cẩm Thành ngượng ngùng nói: "Ta mới vừa lên Trúc Cơ không lâu, hơi hoảng..."
Tống Thanh Thời hận sắt không thành thép: "Hiện tại ta cũng là Trúc Cơ, đánh nhau là dùng đầu óc, không phải dùng tu vi."
Y dùng u hỏa thiêu hủy những khối thịt còn thừa, sau đó tò mò quan sát những con Ô Uế Chi Ma khác, mỗi con đều hơi khác nhau, có con là dùng ăn mòn, có con là dùng tốc độ, có con là dùng sức mạnh... Tàn sát nhân loại, dưới công kích của Ô Uế Chi Ma, thê tử của ông chủ khách điếm đã bị mất đi một chân, ngã vào trong vũng máu, thét lớn bảo trượng phu và bọn nhỏ chạy trốn. Ông chủ khách điếm là một phàm nhân, ông ta sắp xếp cho con gái lớn dẫn theo mấy đứa em của mình trốn vào trong hầm, sau đó cầm dao phay đi cứu thê tử.
Tống Thanh Thời nhanh chóng đưa Lôi Chú và Hỏa Chú nối vào kim châm, tạo thành Liên Châu Lôi, sau đó bắn kim châm có mang theo lôi điện vào miệng của Ô Uế Chi Ma, sau khi xác định đã phát nổ, y