---•---
Trên không trung xẹt qua hai vệt hào quang, mang đến tiếng vang kinh thiên động địa.
Thủy Ba Nguyệt sụp đổ, băng tuyết trộn lẫn với đá vụn lần lượt rơi xuống, những ma vật còn thừa lại cũng biến mất trong tiếng vang lớn. Bụi bặm tan đi, Khổng Mộ Hoa thu hồi hai thanh rìu ngũ sắc thật lớn, sau đó chỉnh lại váy lụa, bước nhẹ gót sen, nhu nhược đi vào hang động, e lệ rụt rè nói với Bạch Tử Hạo: "Tử Hạo ca ca, tìm ngươi thật là cực khổ."
Bạch Tử Hạo muốn chạy trốn nhưng đã không kịp, sắc mặt rất khó coi.
Năm đó, hắn không hiểu chuyện của yêu tu, khờ dại cho rằng tên này là một nữ hài, tuy rằng lời nói và việc làm không được tự nhiên, nhưng mà vẫn rất đáng yêu, tính cách thoạt nhìn cũng khá tốt. Khổng Mộ Hoa không để ý đến quá khứ của hắn, nhiệt tình theo đuổi, hắn cũng dần rung động, nghĩ rằng bản thân càng có cảm giác đối với nữ nhân, cho đến ngày nọ sau khi say rượu, hắn ngượng ngùng thổ lộ tâm ý, sau đó bị Khổng Mộ Hoa dụ lên giường, lúc nhận ra không ổn thì đã không còn kịp rồi, bị hung hăng lăn lộn cả một đêm...
Sau khi xong việc, hắn chỉ muốn triệu ra Hàn Băng Vạn Lí Đồ, giết chết con khổng tước hoa không biết xấu hổ này.
Hắn rút kinh nghiệm xương máu, không muốn có quan hệ như vậy với nam nhân nữa, quyết định cách Khổng Mộ Hoa xa một chút.
Kết quả, trên Bất Diệt Đỉnh, tất cả mọi người đều được chứng kiến trò chia tay khôi hài, ngoại trừ Thần Quân, những người khác đều đang xem náo nhiệt.
"Tử Hạo ca ca, là ta không tốt," Khổng Mộ Hoa khóc như hoa lê dính hạt mưa, lôi kéo hắn xin lỗi, "Thân thể trong sạch của ta đều trao cho ngươi, là muốn trải qua cuộc sống này với ngươi, ngươi đánh ta hay mắng ta đều được, nhưng đừng bỏ ta, thời điểm lên giường ngươi đã nói là muốn cưới ta... Không thể đổi ý được."
Con khổng tước này không hề nói dối, đó đúng là lần đầu tiên của hắn, cũng đúng là thân thể trong sạch...
Vậy nên, ngay cả công tác chuẩn bị và làm việc này như thế nào hắn cũng không biết, chỉ dựa vào trực giác và cậy mạnh mà xằng bậy.
Bạch Tử Hạo bị Khổng Mộ Hoa khóc lóc đến hoảng hốt thật lâu, định theo thói quen đưa khăn tay, nói lời an ủi. Nhưng mà, hắn dịch thân thể ở trên giường một chút, cơn đau nhức đã lâu không gặp khiến đầu óc của hắn lập tức thanh tỉnh... Thật vất vả mới thoát ra khỏi Kim Phượng sơn trang, thoát khỏi vận mệnh nằm dưới hầu hạ nam nhân, sao có thể tự chạy trở về được?
Hắn lãnh khốc cự tuyệt yêu cầu vô lý của Khổng Mộ Hoa, kiên quyết muốn chia tay.
Nhưng Khổng Mộ Hoa lại cực kỳ kiên trì, mỗi ngày hắn đều chạy theo Bạch Tử Hạo, làm nũng bán thảm, khóc lóc ầm ĩ, tất cả nữ chính bi tình trong thoại bản cộng lại cũng không si tâm bằng hắn, dùng thủ đoạn chồng chất, theo đuổi hơn một ngàn năm, Bạch Tử Hạo không chống đỡ nổi, chung quy vẫn để hắn thực hiện được rất nhiều lần...
Mỗi lần làm xong Bạch Tử Hạo đều hối hận, hung hăng đánh cái tên không biết xấu hổ này để xả giận. Khổng Mộ Hoa là yêu tu, bề ngoài trông có vẻ nhu nhược, nhưng lực phòng ngự lại cực kỳ mạnh, vốn dĩ không thèm để ý đến pháp tu khoa chân múa tay của nhân loại, nhưng vì để dỗ người thương vui vẻ, hắn đành giả vờ bi thảm, tiếng cầu xin không ngừng vang vọng, còn nằm trên giường sắm vai người bị trọng thương, nhân lúc Bạch Tử Hạo không đành lòng, chiếm tiện nghi của hắn.
Không biết sao việc này lại bị người khác thấy được, xuất hiện trên trang báo của tu tiên giới.
Kết quả, bởi vì Bạch tiên tôn đánh "Nữ" bằng hữu "Nhu nhược", nên đã trở thành tra nam lãnh khốc vô tình nhất tu tiên giới, còn Khổng Mộ Hoa thì trở thành "Nữ nhân ngu ngốc" vì tra nam mà vứt bỏ tôn nghiêm, sống không có nguyên tắc, bị tùy ý giẫm đạp chân tình, sau đó còn xuất bản ra rất nhiều thoại bản dùng hai người làm hình mẫu, mỗi một câu chuyện đều là tra nam tiện nữ, ngược luyến tình thâm.
Khổng Mộ Hoa mua hết thoại bản về, xem đến ngon ngọt, còn đề cử cho các đồng liêu cùng xem.
Bạch Tử Hạo hoài nghi những thoại bản này có liên quan đến hắn, nhưng mà, không có chứng cứ...
...
Khổng Mộ Hoa đã quen với sắc mặt của hắn, làm bộ không nhìn thấy rồi dán tới, ôm lấy cánh tay, cười nói, "Ngươi biết không? Bất Diệt Đỉnh sắp có Thần Hậu rồi, Thần Quân đang lựa chọn lễ vật thích hợp tặng cho Thần Hậu." Hắn lặng lẽ nhìn biểu tình kinh ngạc của Bạch Tử Hạo, ra vẻ cảm thán, "Người mà Thần Quân coi trọng, chắc chắn là mỹ nữ đệ nhất thiên hạ đúng không?"
Hắn cố ý kéo dài hai chữ "Mỹ nữ" hơn nửa âm.
Bạch Tử Hạo sửng sốt thật lâu, rốt cuộc cũng nhớ tới dáng vẻ của Dược Vương tiên tôn, cảm thấy có lẽ Khổng Mộ Hoa đã hiểu lầm gì đó rồi, hắn mở miệng giải thích: "Thần Quân không phải thích mỹ nữ, mà là nam, ta nhớ hình như tướng mạo không tính là rất đẹp, nhưng..."
"Ngươi đừng ghen tị," Khổng Mộ Hoa đánh gãy lời hắn nói, đặc biệt có kinh nghiệm mà an ủi, "Ngươi nhanh chóng hết hy vọng với Thần Quân đi, dù sao hắn cũng sắp cưới Thần Hậu rồi, ngươi để ý đến ta nhiều hơn này, tuy rằng ta không được đẹp như Thần Quân, nhưng lại si tâm với ngươi, có trời đất chứng giám..."
Năm đó, Thần Quân mang Bạch Tử Hạo ra khỏi Kim Phượng sơn trang, tự mình dạy dỗ một đoạn thời gian, dùng không ít thủ đoạn tàn khốc, Bạch Tử Hạo vẫn nỗ lực kiên trì, sau khi hắn tu thành Kim Đan, bắt đầu chủ động giải quyết một ít phiền toái nho nhỏ giúp Thần Quân. Hiện tại, Phong Tuyết Lâu mà hắn đang kinh doanh là một nhánh của Bất Diệt Đỉnh, chuyên thực hiện các nhiệm vụ tiền thưởng, nhưng thực tế lại là sát thủ dưới trướng của Thần Quân, chuyên loại bỏ những con chuột sống dưới mương máng, hoặc là khoác da người kia.
Khổng Mộ Hoa vẫn luôn cảm thấy Thần Quân đối xử có chút khác biệt với Bạch Tử Hạo, nhiều thêm vài phần kiên nhẫn. Cũng là sai lầm đó, nếu người khác phạm phải sẽ bị phạt nặng, còn Bạch Tử Hạo lại bị phạt nhẹ hơn không ít. Bạch Tử Hạo cũng có tình nhụ mộ đối với Thần Quân, tuy rằng hắn vẫn luôn nói đó chỉ là ân tình, không có ý gì khác. Nhưng mà, mỗi lần nhắc tới Thần Quân hắn đều sẽ cười, trong mắt tỏa ra ánh sáng hâm mộ...
Khổng Mộ Hoa có hơi ghen ghét, nhưng mà cũng ghen ghét không nổi, chỗ nào hắn cũng đều kém so với Thần Quân...
Khổng Mộ Hoa rối rắm: "Ngươi không khổ sở thật sao?"
Bạch Tử Hạo không rõ: "Vì sao ta phải khổ sở?"
Khổng Mộ Hoa cường điệu lại: "Thần Quân có người thương rồi."
Bạch Tử Hạo cười nói: "Hắn vẫn luôn có."
Hắn lén lút sờ cổ tay phải, những giáo huấn từng học vẫn rõ ràng ở trong lòng, không ai có thể si tâm vọng tưởng.
...
Ba ngàn năm trước, Thần Quân của Bất Diệt Đỉnh mang theo vô số yêu tu, giáng lâm xuống Kim Phượng sơn trang, đại năng Phân Thần lần lượt chết đi, sơn trang xa hoa lãng phí vô độ hóa thành địa ngục biển máu.
Lúc ấy hắn là đạo lữ của Kim Phỉ Nhận, Kim Phỉ Nhận muốn dẫn hắn chạy trốn, bọn họ thử dùng rất nhiều pháp khí và truyền tống trận.
Nhưng mà, kết giới bằng ngọn lửa chẳng những phong tỏa toàn bộ sơn trang, mà còn lan đến phạm vi trăm dặm, dưới lòng đất có dây đằng cổ quái thật lớn, trên không trung phủ đầy bướm đỏ mang