---•---
Bạch Tử Hạo quyết định ru rú ở trong nhà, tận lực tránh cho chọc phải phiền toái.
Mấy ngày nay hắn quan sát, tìm người trong thôn đặt mua củi gạo dầu muối, cách bảy ngày sẽ giao tới nhà một lần, sau đó đóng cửa sinh hoạt, ban ngày ngồi bên cửa sổ nghe lớp học ở cách vách đọc sách, một khi ngồi xuống thì chính là cả ngày, buổi tối ra giếng múc nước, rồi lại xuống bếp nấu vài món đơn giản, không muốn chọc bất cứ phiền toái nào...
Nói đến cũng buồn cười, trước kia mỗi ngày hắn đều nghĩ cách hầu hạ Kim Phỉ Nhận, thật sự rất mệt mỏi, hiện giờ yên tĩnh, ngược lại có hơi không quen, vẫn luôn cảm thấy trống rỗng, không biết nên làm gì, còn có chút cô đơn, vào lúc cô đơn hắn sẽ không nhịn được nghĩ đến rất nhiều chuyện, rất nhiều người, sau khi nghĩ tới thì lại bật khóc.
Bạch Tử Hạo không cô đơn bao lâu, Khổng Mộ Hoa ở nhà kế bên vẫn luôn tới tìm hắn chơi, chỉ cần hắn lộ ra dáng vẻ không có hứng thú, Khổng Mộ Hoa có thể uất ức bật khóc, hoa lê dính hạt mưa, cực kỳ đáng thương. Hắn không chịu nổi tiểu nữ hài khóc nhè, vì thế mà làm rất nhiều chuyện kỳ quái không thể hiểu được.
Khổng Mộ Hoa: "Tử Hạo ca ca, trong sân của ngươi có nhiều cỏ dại quá, chúng ta dọn sạch rồi trồng nho đi."
Sau khi Bạch Tử Hạo từ chối lần thứ nhất, lại nỗ lực nhổ cỏ, dựng giàn nho, còn lắp một bàn đu dây ở dưới giàn nho.
Khổng Mộ Hoa: "Tử Hạo ca ca, sân của ngươi rộng quá, chúng ta đào một cái ao đi, có thể dùng để soi bóng dưới mặt nước."
Sau khi Bạch Tử Hạo từ chối lần thứ hai, lại nghiên cứu xem nên đào ao như thế nào, còn trồng vài cây sen hồng ở trong ao.
Khổng Mộ Hoa: "Tử Hạo ca ca, ta muốn thêu một chiếc khăn tay hình hoa hải đường, ngươi vẽ mẫu cho ta đi."
Bạch Tử Hạo từ chối lần thứ ba, cuối cùng vẫn tìm giấy bút, ngồi ở án thư vẽ rất nhiều bức, để hắn lựa chọn. Cầm kỳ thi họa hắn đều nỗ lực học qua, nhưng mọi người đều nói hắn không có thiên phú, vẽ tranh quá thô, thư pháp thiếu mất khí khái, chơi cờ dễ dàng mềm yếu, cầm nghệ lại có thể tạm chắp vá, tuy đàn đúng, nhưng trong tiếng đàn không hề có cảm xúc...
"Ta vẽ không đẹp," Bạch Tử Hạo dừng bút, nhìn hoa hải đường mình vẽ, xin lỗi nói, "Ta không giỏi làm những chuyện này, nếu không thích, ngươi cứ ném nó đi, không sao..."
Hắn chưa từng làm bất cứ chuyện gì khiến Kim Phỉ Nhận tán thành, đầu óc cũng ngốc, luôn phạm phải sai lầm, ngoại trừ mỹ mạo và thân thể, cũng chẳng còn gì đáng nhắc đến. Thân phận của Kim Phỉ Nhận cao cao tại thượng như vậy, lại hạ thấp bản thân, không chọn những tiên môn khuê tú xuất sắc kia, mà chọn nam nhân vô dụng như hắn làm đạo lữ, còn giải Hợp Hoan Ấn, dùng đủ loại thuốc trú nhan trân quý, khống chế hình thể, duy trì mỹ mạo, hắn hẳn là nên cảm kích...
"Sao?" Khổng Mộ Hoa kinh ngạc ngẩng đầu, cầm những bức họa đó lên, nhìn kỹ vài lần, không dám tin nói, "Ngươi vẽ rất khá! Đặc biệt đẹp, ta thấy còn đẹp hơn cả tranh của Ngô sư trưởng! Ta muốn lấy về thêu lên váy."
Bạch Tử Hạo bị hắn khen đến nỗi mặt đều đỏ: "Đừng nói bậy, sẽ khiến người khác chê cười. Ngươi chưa thấy Bách Quỷ Đồ do Ngô sư trưởng vẽ, đó là thiết họa ngân câu, từng bút kinh hồn, tuyệt diệu đến cực điểm..."
Khổng Mộ Hoa cẩn thận cất bức họa hoa hải đường đi, nghiêm mặt nói: "Ta đương nhiên từng thấy qua tranh của Ngô sư trưởng, đều là dùng mực nước vẫy ra, đen thùi, ông ta vẽ bức Khổng Tước Hàng Ma Đồ, tròng mắt của con khổng tước kia trừng to như cái chuông đồng, xấu muốn chết! Nếu không phải ông ta đã sớm qua đời, thế nào ta cũng phải đi tìm ông ta... Ngươi vẽ hải đường mới đẹp, ta muốn thêu ở trên váy, xem mỗi ngày cũng không xem đủ."
Khổng Tước Hàng Ma Đồ là tác phẩm đỉnh cao của Ngô sư trưởng, bản thảo đã không biết tung tích, trên thị trường có không ít hàng mô phỏng và đồ dỏm.
Bạch Tử Hạo cảm thấy Khổng Mộ Hoa chưa từng học thi họa, nên không hiểu chỗ ảo diệu trong đó, có lẽ là đã nhìn thấy hàng nhái trên thị trường, cho nên mới cảm thấy mình vẽ đẹp. Nhưng mà Khổng Mộ Hoa thiệt tình thổi phồng, vẫn khiến hắn vô cùng vui vẻ, cảm giác mình vẽ rất ngay ngắn, rất thích hợp làm tranh thêu, hơn nữa một mình ở nhà, chung quy phải có vài thứ giải quyết nỗi cô đơn, tránh cho suy nghĩ miên man, vì thế khi rảnh rỗi hắn lại vẽ đủ loại hoa cỏ chim chóc.
Khổng Mộ Hoa xem một bức khen một bức, biến đổi đa dạng, gần như nói ra hết những lời tốt đẹp, cuối cùng hắn nhìn bức tiên hạc kia, bỗng nhiên ấm ức: "Tử Hạo ca ca, vì sao ngươi không vẽ khổng tước? Là vì không thích sao?"
Bạch Tử Hạo giải thích: "Ta thích khổng tước xòe đuôi, màu sắc rực rỡ, trang nhã hoa quý, nhưng khi vẽ độ khó rất cao, nếu không có vật thật, ta không dám hạ bút."
Khổng Mộ Hoa nghe lời này xong, bỗng nhiên thẹn thùng, lỗ tai có hơi đỏ, ngượng ngùng hồi lâu mới nói: "Thì ra ngươi thích xem nó xòe đuôi sao?"
Bạch Tử Hạo không hiểu ra sao: "Ừm, ta thích."
Khổng Mộ Hoa suy nghĩ, cười hì hì kiến nghị: "Nam Sơn có hồ Kính, cảnh sắc tuyệt đẹp, ta từng thấy có khổng tước xuất hiện, ngươi có thể đến đó giải sầu, nói không chừng sẽ gặp được một con khổng tước thật xinh đẹp, xòe đuôi nhảy cho ngươi xem."
Nam Sơn không xa, không có nhiều người, hiện giờ trên núi đầy hoa, có thể vẽ tranh ngắm cảnh, còn có thể hái chút trái cây hoặc là nấm ở trên núi về, tu sĩ Trúc Cơ đại viên mãn cũng không sợ rắn độc dã thú ở trên núi, qua lại cũng không mất bao nhiêu thời gian.
Khổng Mộ Hoa khuyên rồi lại khuyên, Bạch Tử Hạo suy nghĩ hai ngày, rốt cuộc cũng động tâm, lập tức lên đường.
Hồ Kính là hồ ở trên núi, phẳng lặng không gợn sóng, tựa như một tấm gương sáng, ảnh ngược là trời xanh mây trắng, cỏ cây lay động, bươm bướm vờn đuổi, đám thỏ con sôi nổi dò lỗ tai ra, khắp nơi đều tràn đầy hơi thở của mùa xuân.
Bạch Tử Hạo nhìn cảnh đẹp như vậy, tâm tình cũng thoáng đãng không ít, hắn tùy ý ngồi trên mặt cỏ, lấy giấy bút ra, thử vẽ cò trắng và tiên hạc đang uống nước ở bên hồ, đặt bút có hơi do dự, nhưng khi nghĩ tới dù vẽ xấu thì cũng không có ai phê bình, bút pháp cũng dần tùy ý tiêu sái.
Bỗng nhiên, tiên hạc và cò trắng đều bay đi.
Có một con khổng tước vàng kim hiếm thấy bay xuống từ không trung, nó đứng bên hồ Kính, đối mặt với ảnh ngược, khẽ vỗ cánh, sau đó cẩn thận sửa sang lại lông chim với những dải màu sặc sỡ, cuối cùng xoay người,