---•---
Thôn xóm phàm nhân có rất ít linh khí tu luyện, không có cách nào tu hành.
Sau khi Bạch Tử Hạo vẽ bức Khổng Tước Đồ xong, lại một lần nữa tìm được lạc thú của hội họa, mỗi ngày hắn đều nghe tiếng đọc sách ở cách vách, ghé vào bàn vẽ tranh. Khổng Mộ Hoa thường xuyên chạy qua chơi, nhìn hắn vẽ tranh, ăn quà vặt của hắn, dỗ hắn làm đủ chuyện, làm đến gà bay chó sủa, nhưng cuộc sống trải qua lại thú vị hơn nhiều.
Tiểu nữ hài sẽ lớn lên, luôn chạy qua nhà nam nhân cũng không tốt lắm.
Vì tị hiềm, lúc Khổng Mộ Hoa tới, Bạch Tử Hạo đành phải mở cửa sân, dọn bàn vẽ ra bên ngoài đặt dưới bóng cây.
Người trong thôn đi ngang qua thấy hắn vẽ tranh, đều sẽ khen vài câu, thường xuyên có cô nương và các tức phụ đến đây đưa thức ăn, có ý muốn thêu tranh, hắn cũng đều đáp ứng.
Khổng Mộ Hoa thích ngồi trên bàn đu dây, vừa phơi nắng vừa trò chuyện với hắn, chẳng hạn như gà trống nhà bà Vương không gáy là vì thất tình, hai con chim sẻ bên bờ sông đang đánh đố nhau xem người đứng ngoài ruộng là bù nhìn hay là nông phu...
Bạch Tử Hạo không hiểu những việc này có gì thú vị, nhưng thấy dáng vẻ Khổng Mộ Hoa cười đến gần như lăn lộn, cũng nhịn không được cười theo.
Hắn cảm thấy Khổng Mộ Hoa là một cô nương kỳ lạ nhưng lại đáng yêu, đặc biệt thích làm đẹp, đi đâu cũng phải mang theo gương, không có việc gì thì lại lấy ra soi một cái, Khổng Mộ Hoa không quan tâm đến bất cứ chuyện gì ngoài trang điểm và ăn mặc, ngoại trừ làm váy cho bản thân, thì tài may vá thêu thùa cũng không tệ lắm, nhưng những chuyện khác lại một lời khó nói hết. Hắn từng thử giúp Bạch Tử Hạo làm việc, sau đó đốt cháy phòng bếp, đập gãy chày gỗ giặt quần áo, làm sụp giàn nho, khi lấy nước thì cúi xuống miệng giếng soi hơn nửa canh giờ, thiếu chút nữa Bạch Tử Hạo đã cho rằng hắn nghĩ quẩn đâm đầu xuống giếng, bèn xông lên kéo về, dùng tình cảm để đả động, dùng lý lẽ để thuyết phục, khuyên một hồi lâu.
Khổng Mộ Hoa thẹn thùng: "Ta chỉ cảm thấy khuôn mặt của mình hiện ra dưới giếng nước thật xinh đẹp, nên muốn ngắm thêm một chút thôi."
Bạch Tử Hạo: "..."
Khổng Mộ Hoa: "Tử Hạo ca ca cũng thật xinh đẹp, nên soi gương nhiều vào."
Bạch Tử Hạo: "..."
Hắn không nên lo lắng cho đứa nhỏ này.
Bạch Tử Hạo thử để cho Khổng Mộ Hoa đi học văn hóa, hun đúc tình cảm, trở thành một mỹ nhân trong ngoài vẹn toàn, kết quả trong lúc đánh đàn thì hắn trực tiếp làm đứt hết ba dây, vẽ tranh thì làm gãy hai cây bút, viết chữ thì trực tiếp vẽ bùa vẽ quỷ, còn đọc sách thì có lẽ xem được ba dòng là đã ngủ, đừng nói thi từ ca phú, ngay cả câu ngụ ngôn đơn giản nhất hắn cũng không biết, thường xuyên mắc phải sai lầm không biết nên khóc hay cười.
Nhưng thật ra sức ăn lại rất khỏe, mỗi bữa có thể ăn cả một nồi, cắn hạt dưa cũng rất nhanh, một lần có thể cắn tận hai cân, hơn nữa còn thích ăn châu chấu, thường xuyên bắt một đống lớn về, để Bạch Tử Hạo xuống bếp, chiên một nửa, nướng một nửa, ăn đến thơm ngon... Bạch Tử Hạo bị hắn xúi giục nếm thử, tuy rằng hương vị vẫn được, nhưng... Tâm lý không thể thừa nhận, vẫn là thôi đi.
Bạch Tử Hạo có hơi lo lắng cho tương lai của đứa nhỏ này...
"Không sao, dù gì ta cũng đẹp, không có người nào chướng mắt ta, nếu có, thì đó là người mù, chúng ta không so đo với người mù." Khổng Mộ Hoa vô cùng tự tin về bản thân, ngược lại còn cổ vũ Bạch Tử Hạo, thường nói những câu đắt giá:
"Trêu hoa ghẹo nguyệt chẳng phải chứng minh ta đẹp sao? Không có ong bướm vây quanh, đi ra ngoài cũng không có mặt mũi nói mình là mỹ nhân."
"Ta có khuyết điểm gì chứ? Chỉ là có chút đam mê nho nhỏ đáng yêu mà thôi."
"Ồ? Nếu người có điều kiện rất tốt coi trọng ta, đó là vì mị lực của ta làm cho hắn thần hồn điên đảo, vì sao lại phải tự ti?"
"Ta ưu tú như vậy, cũng bị ngươi hấp dẫn, cảm thấy ngươi vừa đẹp lại vừa mê người, ngươi vẫn nên tự tin vào mị lực của mình nhiều hơn."
"Thằng ngu nào dám nói mỹ nhân như ngươi không tốt? Đạp nó đi đổi người khác hiểu chuyện hơn!"
"Tử Hạo ca ca, ta rất hiểu chuyện."
"..."
Bạch Tử Hạo bị hắn giở nhiều chiêu trò lăn lộn mấy năm, chẳng những tìm về kỹ năng thời thơ ấu là leo cây hái quả, xuống nước vớt cá, còn tự biết nướng côn trùng, bắt bướm, đánh chó dữ, đánh lưu manh... Số thôn dân quen biết cũng dần nhiều lên, thỉnh thoảng sẽ đi theo mọi người cùng xem kịch dân dã, hỗ trợ hạ điền gặt gấp hoa màu.
Sau này, tiên sinh dạy học trong thôn già rồi, không còn dạy nữa.
Dưới thỉnh cầu của mọi người, Bạch Tử Hạo trở thành tiên sinh dạy học mới, bọn nhỏ đều rất thích sự ôn nhu cẩn thận của hắn, sùng bái hắn học vấn uyên thâm, mỗi ngày đều vây quanh hắn, cho hắn rất nhiều trứng gà, các loại rau dưa trong nhà, còn có hoa dại trên núi... Thường có nữ hài tử đỏ mặt với hắn, lại không biết Khổng Mộ Hoa thích tranh giành tình cảm, là một tay cung đấu trạch đấu cừ khôi, mặc kệ là đanh đá theo đuổi, hàm súc theo đuổi, ai oán đáng thương, ôn nhu hiền huệ, làm nũng làm nịu, châm ngòi ly gián... Đều chưa kịp ra chiêu thì đã bị áp chế trước rồi.
Khổng Mộ Hoa rũ váy hoa, tràn đầy tự tin: "Thứ tốt mới có người đoạt, nếu như nam nhân ngay cả dũng khí đối mặt với tình địch cũng không có, ngược lại kén cá chọn canh, ghét bỏ người thương được yêu thích, chi bằng đào một cái hầm tự chôn cho rồi, loại phế vật này sống cũng vô dụng, Tử Hạo ca ca, ngươi nói có đúng không?"
Bút vẽ trong tay Bạch Tử Hạo hơi dừng lại, mấy năm nay, hắn đã quen với việc Khổng Mộ Hoa nói năng lung tung, không hề để ở trong lòng. Nhưng mà, nghe nhiều rồi, cẩn thận ngẫm lại, có một số điều tuy thô nhưng ý nghĩa lại không hề thô, dần dần cũng tiếp nhận một số quan điểm đó, hắn cười hỏi: "Nếu đoạt không được thì sao?"
Khổng Mộ Hoa quyết đoán: "Đoạt không được thì nên xám xịt kẹp chặt cái đuôi phắng đi, còn ở lại để mất mặt thêm hay sao?"
Cuộc chiến tình trường của điểu tộc bọn họ đều là như thế, đoạt không được thì là do không đủ xinh đẹp, tài nghệ không bằng người, có liên quan gì đến bị đoạt chứ? Cho dù là Thần Quân cao cao tại thượng, cũng phải tuân theo quy tắc này, giống đực nhất định phải xinh đẹp tranh sủng, dùng mỹ mạo tranh không được thì còn có thể dựa vào sức mạnh, làm thịt tình địch hoặc là đánh chết rút lông, hạ thấp độ khó tranh sủng xuống, dùng thủ đoạn gì cũng được, nhưng không thể khi dễ và nói những lời không tốt về người thương, đây là chuyện ném mất mặt họ nhà chim...
Nếu không tốt, thì sao lại thích hắn? Nếu đã thích rồi thì phải nâng trong lòng bàn tay, vì sao lại muốn chà đạp?
Khổng Mộ Hoa cảm thấy khó hiểu về một số hành vi của con người.
Tuy rằng khổng tước cũng không xem như là tộc chim chung thủy nhất, nhưng mà hắn tự tin về mỹ mạo, còn là đại yêu thượng cổ, ghét bỏ hành vi tùy tiện tìm phối ngẫu của khổng tước bình thường, chỉ muốn cái tốt nhất, đáng tiếc bắt bẻ nhiều năm, cũng không được như ý nguyện.
Ngày đó, tất cả mọi người đều cho rằng Thần Quân sẽ giết Bạch Tử Hạo, Khổng Mộ Hoa đang xem náo nhiệt thì thấy hắn thiếu chút nữa bị cường bạo, quần áo xộc xệch, có hơi đáng thương, nên đã đưa cho hắn chiếc áo ngoài không còn dùng nữa, để hắn trên đường đến hoàng tuyền cũng có thể diện một chút.
Bạch Tử Hạo biết rõ là sắp chết, nhưng vẫn rất có giáo dưỡng cảm ơn hắn.
Bỗng nhiên Khổng Mộ Hoa cảm thấy hứng thú với người này.
Không ngờ Thần Quân không có giết hắn, còn sắp xếp một ít nhiệm vụ kỳ quái, hắn bèn xung phong nhận việc. Ban đầu, hắn chỉ cảm thấy thú vị, nhưng khi càng tới gần, thì trái tim lại càng rung động, hắn nhìn thấy mỹ mạo của Bạch Tử Hạo, cũng nhìn thấy khí chất ôn nhu như nước kia, hệt như dòng nước trong vắt nhỏ giọt ở trong rừng, lúc đầu sẽ không để ý, nhưng theo thời gian trôi qua, hảo cảm sẽ ngày càng nồng đậm, cuối cùng không thể nào dời tầm mắt, trở thành thói quen, muốn vĩnh viễn ở lại bên cạnh hắn, cho đến thiên hoang địa lão.
Khó trách tên cặn bã đã duyệt qua trăm hoa kia, cũng phải rung động vì đóa hoa này...
Thứ tốt thì phải nhanh chóng xuống tay, chờ trở lại Bất Diệt Đỉnh rồi, người cạnh tranh sẽ nhiều hơn, tuy rằng hắn rất tin tưởng vào mỹ mạo và sức mạnh của mình, nhưng vẫn có vài nhân vật không kém gì hắn, lỡ như