Kết hôn! Anh dám không?
CHƯƠNG 286: TÀI LIỆU NHÀ HỌ MỘC
Bệnh viện Nam Tự khoa phụ sản.
Hướng Thực vừa tới, Lý Mẫn liền nhìn anh với vẻ mặt khó chịu, thậm chí còn phàn nàn anh ngay bên ngoài, trước mặt nhiều người: “Anh làm chồng kiểu gì vậy? Nhạc Vy mang thai con của anh mà còn phải tự mình đến chỗ này? Anh rốt cuộc có chút trách nhiệm làm chồng làm cha không vậy? Còn tưởng mình vẫn là cậu chủ nhà họ Hướng à! Nhà thì cũng phá sản rồi còn cái gì nữa đâu!”
Vừa nghĩ tới con gái mình yêu thương nhất lại lấy phải một tên vô dụng là Lý Mẫn lại tức muốn chết. Hướng Thục và Ngụy Chiêu Dung chỉ vào ở nhà họ Ân vài ngày mà đã bị nhắc tới không biết bao nhiêu lần. Như hôm nay vẫn chưa là gì, có lẽ là do Lý Mẫn nhìn thấy bụng bầu của Ân Thiên Thiên nên mới kích động. Nếu như Ân Nhạc Vy vẫn còn thai nhi thì bây giờ chắc hẳn đã sinh rồi, chứ nào đến lượt Ân Thiên Thiên?
Lý Mẫn tức giận nhìn Hướng Thực, bà ta hoàn toàn không biết rằng hành động này của mình rất dễ dàng chọc tức một người đàn ông, vẫn tiếp tục mắng: “Đúng là chẳng có tài cán gì, lại còn mang bệnh tật trong người! Con gái tôi lúc trước đúng là mắt mù mới sống chết muốn gả cho nhà anh. Kết quả thì sao, con không giữ được, lại còn để vợ mình vác cái bụng bầu chạy khắp nơi! Không có bản lĩnh, không có năng lực, không có vốn liếng, tôi thực sự không hiểu vì sao anh vẫn còn tự kiêu như thế! Làm một kẻ ăn bám mà tưởng là vinh dự lắm hả? May là con gái tôi không chê anh chứ không thì đã sớm ly hôn với anh rồi!”
Hướng Thực hít sâu một hơi, chỉ nhìn chằm chằm bà ta mà không nói gì, trong đôi mắt còn lộ ra vẻ dữ tợn.
Lý Mẫn vẫn cho là con gái của mình tốt đẹp lắm hả!
Lúc ở thành phố T, Ân Nhạc Vy cũng chỉ là loại phụ nữ dễ dàng câu tới tay, chứ anh và cô ta cũng có yêu thương sâu đậm gì đâu! Thế mà bây giờ chỉ vì nhà họ Hướng sa sút mà bọn họ cứ tùy ý sỉ nhục anh và mẹ như vậy!
Ân Nhạc Vy vì muốn Cảnh Liêm Uy chú ý tới nên mới tự làm sảy thai, bây giờ lại đổ lên đầu anh. Cô ta còn không biết xấu hổ mà hại chị gái của mình. Ở nhà họ Ân, tất cả những việc mà Ân Nhạc Vy làm sai thì trong mắt họ đều coi là chuyện nhỏ! Kiểu yêu chiều này cũng chỉ có Lý Mẫn làm được!
“Đúng là việc thành thì không thấy mà làm hỏng việc thì có thừa! Ngoại trừ việc suốt ngày ở trước mặt Nhạc Vy gắn cái mác cậu chủ nhà họ Hướng thì anh còn làm được cái gì?” Bây giờ Lý Mẫn vô cùng ghét bỏ anh ta, nếu không phải Ân Nhạc Vy đang mang thai cốt nhục của Hướng Thực thì bà nhất định bắt Ân Nhạc Vy phải ly hôn. Dù sao với tình hình nhà bọn họ, chỉ cần còn Thiên Ân thì sợ gì tìm không được một thằng con rể?
“Ngay cả mẹ anh cũng thế, ở trong nhà tôi mà vẫn còn tự cao tự đại. Phiền anh về nói rõ với mẹ anh, tôi không thu tiền thuê nhà của bà ta là đã tốt lắm rồi! Cả nhà đều là mấy kẻ mặt dày!”
Lý Mẫn chửi mình thì Hướng Thực có thể nhịn, thế nhưng anh không cho phép bà ta nói về mẹ của mình như vậy. Nếu đúng thì anh có thể nhịn, nhưng bản thân Lý Mẫn làm người đã chẳng ra gì, thế thì sao anh có thể chấp nhận loại người như vậy đi mắng mẹ mình! Nghĩ tới bản thân bây giờ đã kết thân được với Cảnh Liêm Uy, Hướng Thực liền lập tức nổi giận, không còn cái bộ dạng cụp đuôi sống ở nhà họ Ân như trước nữa!
“Bà nói đủ chưa? Vì bà là người lớn nên tôi mới tôn trọng bà. Thế mà bà coi thường người khác như vậy, dẫm đạp lên sự tôn trọng của người khác dành cho mình!” Dù sao vẫn đang ở bên ngoài, Hướng Thực rất muốn nói tục nhưng phải cố nhịn xuống, chỉ hùng hồn nói: “Tôi nói cho bà biết, Hướng Thực tôi rồi sẽ có một ngày vực dậy được, còn nhất định phải leo cao, tôi sẽ khiến cho tất cả những người coi thường tôi hôm nay sẽ phải hối hận! Bao gồm cả bà!”
Dứt lời, Hướng Thực bước tới gần Lý Mẫn, không nể nang gì nữa, nói: “Lý Mẫn, bà thực sự cho rằng con gái bà là vàng ngọc à? Cũng chỉ là là một người đàn bà để cho đàn ông tùy ý dẫm đạp lên thôi, chẳng có gì đặc biệt hơn người cả mà còn coi thường tôi? Có bản lĩnh thì bà làm cho cô ta được gả vào nhà họ Cảnh đi, cho cô ta ly hôn đi mà cưới người khác! Một người đàn bà ngu xuẩn chẳng có tài cán gì mà đòi được Hướng Thực tôi yêu?”
Lý Mẫn bị Hướng Thực chọc tức, giơ tay lên muốn cho anh ta một cái tát, nhưng lại bị anh ta giữ lại, trong mắt còn lộ ra ý cảnh cáo. Lý Mẫn sửng sốt không biết làm sao, còn Hướng Thực thì thừa lúc không có ai thì kéo Lý Mẫn tới cầu thang vắng người, rồi hất tay bà ta một cái.
“Lý Mẫn, đừng tưởng con gái bà là vàng bạc, châu báu, cứ như vậy thì có khác gì rác rưởi vô dụng không?” Nhắc đến Ân Nhạc Vy là trong lòng anh lại tràn đầy oán hận nhưng nhớ tới cảnh cáo của Cảnh Liêm Uy trước đó, anh không có cách nào, chỉ có thể mang theo mẹ mình vào ở trong nhà họ Ân. Nhưng tất cả mọi chuyện này đều do ai? “Bà đừng tưởng không nói ra thì có thể che giấu quá khứ, nếu như không phải do Ân Nhạc Vy ngu xuẩn thì nhà họ Hướng chúng tôi là sao rơi vào tình trạng như vậy! Nhà thì mất, tài sản thì bị tịch thu, công ty phải tuyên bố phá sản. Bà cho rằng kết quả này chỉ là do một tòa nhà nhỏ nhoi xảy ra vấn đề thôi à? Cho dù lúc trước ba tôi bị điều tra thì sao? Người bị hại chẳng phải đã cầm tiền của nhà chúng tôi mà rời đi rồi à, tất cả đã có thể chuyển biến tốt rồi! Nhưng chính là vì đứa con gái ngu ngốc của bà đấy.”
Chỉ cần nghĩ tới vì Ân Nhạc Vy mà toàn bộ gia nghiệp nhà họ Hướng bị lụi bại là Hướng