Kết hôn! Anh dám không?
CHƯƠNG 379: KẾT CỤC CỦA MỘC YÊN NHIÊN
Khẽ xùy một tiếng, Cảnh Liêm Uy trào phúng nhìn người phụ nữ ở bên chân của mình rồi nói: “Tôi đã nói là “sống không bằng chết” rồi, sao có thể dễ dàng cho cô vậy được? Mộc Yên Nhiên, cố gắng sống sót đi, sống sót để cảm nhận ý tứ của bốn chữ này.”
Dứt lời, Cảnh Liêm Uy vượt qua cô ta không hề do dự chút nào, cũng không quay đầu lại mà đi khỏi nơi này, âm thanh đánh nhau ở sau lưng vang bên tai không dứt, nhưng cho dù ra tay tàn độc như thế nào cũng vẫn giữ vững một phần lý trí, bọn họ sẽ không để Mộc Yên Nhiên chết ở chỗ này, kết cục của cô ta không thể đơn giản như vậy được!
..
Nửa tiếng đồng hồ sau, lúc mà Mộc Yên Nhiên cơ hồ chỉ còn lại nửa cái mạng, phía cảnh sát mới nhận được báo cảnh có một nhóm côn đồ đã đánh Mộc Yên Nhiên một trận dữ dội, chờ lúc bọn họ đuổi tới hiện trường đánh nhau thì chỉ còn lại Mộc Yên Nhiên máu me khắp người. Lúc mà Mộc Yên Nhiên bởi vì tổn thương mà nhận được chút cái gọi là “đồng tình” trên mạng, bằng chứng của nhà họ Cảnh đã được giao lên một cách gọn gàng!
Lúc mà Vi Gia Huệ và Cảnh Nguyên Phước tức giận đến nỗi không chịu được, vận dụng chút quan hệ định tội Mộc Yên Nhiên trong thời gian ngắn nhất.
Trưng cầu ý kiến của tất cả những người nhà họ Cảnh, cuối cùng Mộc Yên Nhiên bởi vì dưới tình huống tình tiết vụ án đều có chứng cứ vô cùng xác thực mà cô ta cũng chỉ bị phạt một mức án chung thân, trong lúc cô ta đang nhịn không được mà nghĩ đến có phải mình còn có cơ hội hay không, nhưng tuyệt đối không ngờ rằng đây cũng chỉ là bắt đầu tất cả ác mộng…
Từ một cô cả nhà họ Mộc cao cao tại thượng lại luân lạc vào trong ngục giam, sao Mộc Yên Nhiên có thể thích ứng được với cuộc sống như vậy, huống hồ gì lại ở trong một chỗ như nhà giam, cách để tra tấn người có rất nhiều…
Lúc Cảnh Liêm Uy đang ngồi ở trong phòng làm việc thì đã nhận được tin tức của người mà anh sắp xếp ở trong tù truyền đến. Mặc dù là Mộc Yên Nhiên ở trong nhà giam nữ, nhưng mà cô ta đã bị ba người phụ nữ ở trong cùng một phòng giam hàng hung trong tối hôm đó, thậm chí là cô ta không có cơ hội để chống cự, nghe nói lúc giám ngục đi qua thì cô ta đã bị tra tấn đến nỗi thoi thóp, tất cả vết thương ở trên người đều đã bị nứt ra đang chảy máu dữ dội, cả người đầy máu…
Nhưng đây cũng chỉ là lần đầu tiên mà thôi, kể từ lúc mà cô ta làm ra những chuyện kia, cô ta nên biết rằng cuộc sống như thế này không chỉ có một ngày, còn có ngày thứ hai, ngày thứ ba… thậm chí là vô số ngày đêm sau này nữa. Chỉ cần là người nhà họ Cảnh còn sống một ngày thì cô ta tuyệt đối sẽ không được buông lỏng một ngày nào, cũng tuyệt đối sẽ không được thả ra từ nơi này!
Sau khi xử lý người này xong rồi, Cảnh Liêm Uy chỉ tiện tay ném tài liệu vào trong ngăn kéo, đưa tay xoa xoa huyệt thái dương của mình rồi xoay người đi xem con gái. Cho đến bây giờ, hai tay của anh sẽ không chủ động dính máu tươi, xưa nay không dính đến mạng người, đây là truyền thống của nhà họ Cảnh, cũng là quy tắc của nhà họ Cảnh.
Ba năm sau.
Vào một ngày nọ, vào lúc mà ánh sáng rực rỡ không thể che phủ được toàn bộ thành phố, Ân Thiên Thiên ở trong phòng làm việc của mình nhìn thấy tin tức liên quan đến đến chuyện Mộc Yên Nhiên đã cố tự tử ở trong tù nhưng lại không thành công, không hiểu sao cô lại thở dài một hơi.
Cô đang cố gắng vươn lên, cố gắng muốn để cho mình trở nên ưu tú thêm, nhưng lại không biết tại sao, chỉ là trong lòng của cô luôn có một âm thanh luôn nói với cô rằng “Cố lên Ân Thiên Thiên, mày nhất định phải trở nên tốt hơn mới có thể đứng ở bên cạnh của anh ấy”, nhưng mà “anh ấy” này là ai thì cô căn bản cũng không biết được…
Bây giờ đang là giữa trưa, dường như toàn bộ người ở trong phòng làm việc đều đã đi ra ngoài ăn cơm, chỉ còn lại mấy người mang theo cơm đang tụm năm tụm ba ngồi ăn cơm với nhau và nói chuyện phiếm.
Gần đây thư ký Lệ Na đã đổi một người bạn trai mới, nghe nói là rất có tiền, buổi trưa ngày hôm nay lại nhịn không được mà khoe khoang với mọi người rằng cô ta đã kêu bạn trai đặt đồ ăn của “Nhà hàng Long Phượng” gửi tới, còn huyên hoang nói với mấy người phụ nữ ở trong phòng làm việc phải đối xử tốt với bản thân một chút, đừng có ngày nào mà ngay cả ăn cũng bạc đãi mình, nếu không thì đàn ông sẽ không trân quý đâu.
Mọi người có đồ ăn cũng không thèm đoái hoài gì tới cô ta, mặc dù là “Nhà hàng Long Phượng” ở nơi đây không thể so sánh được với quán ăn ở thành phố T, nhưng mà mùi vị lại cực kỳ ngon. Lúc mà nhân viên giao hàng đưa đồ ăn tới thì tất cả mọi người đều mở to hai mắt nhìn qua…
“Nhà hàng Long Phượng” kia, nơi mà người ta đồn rằng một bữa ăn sáng phải mất hết một tháng tiền lương của bọn họ, nơi mà có rất nhiều quan chức cấp cao ở trong cả thành phố…
Sau khi mà nhân viên giao hàng đã đặt các tất cả đồ ăn lên trên bàn, Ân Thiên Thiên mới đi qua nhân viên giao hàng đang chuẩn bị xoay người, vội vàng không kịp chuẩn bị đã va vào Ân Thiên Thiên, nhanh chóng nói xin lỗi: “Thật xin lỗi, thật xin lỗi.”
“Không có chuyện gì đâu, là do tôi không chú ý tới, anh không sao chứ?” Ân Thiên Thiên có chút xấu hổ liên tục khoác tay, rõ ràng là do chính cô đã không chú ý nên đụng phải: “Xin lỗi nha.”
Lúc này nhân viên nọ mới ngẩng đầu lên nhìn Ân Thiên Thiên một chút, chỉ nhìn một chút mà ngây ngẩn cả người.
Một người chồng nghiệp ở bên cạnh bắt đầu động đũa không nhịn được mà mở miệng cười nói: “Thiên Thiên, cô nhìn xem gương mặt của cô thật là xinh đẹp, cho nên nhanh chóng để Thiên Tuấn nhà cô cưới cô về nhà đi, cứ sơ ý một chút liền mê hoặc một người đàn ông cũng không phải là chuyện tốt đâu nha…”
Tiểu Đường đang ngậm đùi gà rút xương ướp ngũ vị trong miệng cũng kêu la ầm ĩ lên: “Đúng vậy đúng vậy, Thiên Tuấn tốt biết bao nhiêu, cô còn làm bộ làm tịch.”
Ân Thiên Thiên ngượng ngùng cười cười, còn tưởng rằng nhân viên giao hàng đưa xong bữa ăn thì lập tức trở về, nhưng không ngờ rằng anh ta vẫn đang đứng ngây ngốc ở một bên mà nhìn chằm chằm vào cô, hình như là mắt cũng không chớp. Ân Thiên Thiên cũng không chú ý tới, trực tiếp duỗi đũa ra gắp đùi gà rút xương ướp ngũ vị bỏ vào trong miệng, nhân viên giao hàng ở một bên mở to mắt nhìn cô.
Món ăn ngon vừa mới bỏ vào trong miệng, Ân Thiên Thiên Nhịn không được mà nhíu nhíu mày, hơi miễn cưỡng nuốt nó xuống.
“Cô Ân, cho hỏi