Kết hôn! Anh dám không?
CHƯƠNG 380: CHỜ ĐỢI MAY MẮN
Buổi tối ở thành phố T.
Sau khi Cảnh Liêm Uy dỗ dành Cảnh Nhan Hi ngủ tiếp thì ngồi một mình ở trong phòng khách uống rượu vang đỏ, thân thể cao lớn có chút suy sụp nằm ngửa trên ghế sa lông, ly rượu cũng đã trống không, một đôi mắt phượng đều là sự tĩnh mịch và trầm lặng…
Năm năm, thời gian năm năm, dường như là anh đã tìm hết tất cả các địa phương, mỗi một nơi mà cô có thể xuất hiện, mỗi một nơi mà có lẽ cô sẽ đi tới mỗi một nơi mà bị người khác báo lầm, cho đến bây giờ anh cũng chưa từng từ bỏ tìm kiếm, nhưng mà cho dù có như thế nào thì từ đầu đến cuối anh cũng không tìm được cô.
Năm năm, anh đã từng có mấy cơ hội có thể tìm kiếm được bóng dáng của cô, nhưng mà cuối cùng lại không tìm được. Không thể không nói là thất bại, nhưng cho dù thất vọng liên tiếp, thất bại liên tiếp thì lần sau anh có có tin tức của cô thì anh vẫn tiếp tục đi tìm, chưa từng một lần mượn tay của người khác…
Thiên Thiên…
Trước mắt dường như xuất hiện bóng dáng cô, khóe miệng Cảnh Liêm Uy nâng lên thành một nụ cười.
Đột nhiên điện thoại di động đang đặt ở trên bàn đột ngột rung lên, lông mày cau chặt lại, Cảnh Liêm Uy hơi không muốn nhận điện thoại, nhưng mà điện thoại cứ vang lên không ngừng nghỉ, cuối cùng anh vẫn kiềm chế cảm xúc bực bội của mình mà nhận.
“Giám đốc Hoàng, có chuyện gì vậy?” Tiếng nói của anh hơi thấp, cho dù ai cũng có thể nghe ra được cảm giác không vui vẻ trong giọng nói của anh.
Còn giám đốc Hoàng ở đầu dây bên kia điện thoại cứ nín thở thật lâu mà không nói ra lời, sau khi trầm mặc hai giây thì rốt cuộc giám đốc Hoàng cũng bình tĩnh mở miệng, chỉ nói một câu: “Cậu ba, chúng tôi đã tìm được mợ ba rồi…”
Keng…
Một tiếng vang thanh thúy vang vọng trong phòng khách, ly rượu đỏ óng ánh sáng long lanh rơi trên mặt đất, những mảnh thủy tinh dưới ánh đèn đang chiếu rọi lộ ra vẻ chói lóa, bình rượu đỏ đang được mở ra tỏa ra hương thơm nồng đậm…
Hô hấp giống như là dừng lại.
Cảnh Liêm Uy cầm điện thoại ngây ngốc bật dậy từ trên ghế sa lông, cửa sổ to lớn ở đối diện đang phản chiếu bóng dáng cô đơn của anh.
Toàn bộ thế giới này dường như cũng đang dừng lại…
“Cậu ba…” Trong giọng nói của giám đốc Hoàng cũng mang theo sự kích động, đã tìm năm năm rồi, đã năm năm trời chưa từng ngừng tìm kiếm một ngày nào, trong năm năm này gần như là hai phần ba số tiền mà Cảnh Liêm Uy kiếm được đều dùng vào chuyện để tìm kiếm Ân Thiên Thiên: “Cậu ba, đã xác định được người kia chính là mợ ba, đồng thời tôi cũng đã cho người quan sát ở bên cạnh của cô ấy, vào lúc chiều nay cũng đã biết được cô ấy đã đăng ký tham gia quảng cáo của Cảnh thị…”
Anh ta cũng mới biết được tin tức này được một tiếng đồng hồ, sau khi nhận được tin tức thì bắt đầu liên lạc với Cảnh Liêm Uy, nhưng mà không biết tại sao điện thoại của Cảnh Liêm Uy vẫn không liên lạc được, thẳng cho tới bây giờ! Sau khi biết được tin tức thì anh ta vừa liên lạc với Cảnh Liêm Uy, cũng vừa bắt đầu cho người đi điều tra một chút…
Những chuyện anh ta điều tra không chỉ có một ít như vậy, nhưng mà bây giờ cũng không dám mở miệng.
Ví dụ như là hình như Ân Thiên Thiên sống rất tốt, hình như bên cạnh của Ân Thiên Thiên đã nhiều hơn một bóng hình…
Đôi môi khẽ run, đôi mắt phượng cũng không nhịn được mà lóe lên, từ trước đến nay Cảnh Liêm Uy chưa từng có cảm giác được bản thân của mình vô dụng như vậy, chỉ là bởi vì đã xác nhận được tin tức của cô, thậm chí tin tức này đối với anh mà nói còn không biết là thật hay giả, nói không chừng lần này lại là một việc toi công nữa?
Nhưng mà, thân thể của anh lại không nhịn được mà cứ run rẩy.
Sau khi cúp điện thoại thì Cảnh Liêm Uy đi vào phòng của Cảnh Nhan Hi, yên tĩnh ngồi ở bên giường của cô bé nhìn gương mặt ngọt ngào của cô bé, trong đôi mắt phượng đều là vẻ mừng rỡ.
Nhan Hi, mẹ đã về rồi, rốt cuộc cô ấy cũng đã trở về rồi…
Có lẽ là bởi vì ánh mắt của Cảnh Liêm Uy quá nóng rực, Cảnh Nhan Hi ngủ hơi không được yên ổn cho nên mở hai mắt ra, ngẩng đầu nhìn thấy ba của mình, xoa xoa đôi mắt liền ngoan ngoãn bò vào trong ngực của anh, nhẹ giọng gọi một tiếng: “ba…”
Đưa tay ôm Cảnh Nhan Hi lại thật chặt, Cảnh Liêm Uy tham lam ngửi mùi hương ở trên người của cô bé, giống như là Ân Thiên Thiên.
Cảnh Nhan Hi trừng to đôi mắt của mình, cái miệng nhỏ hơi nhếch lên, đưa tay ôm cổ của anh, giọng điệu mềm mại hỏi: “ba đang nhớ đến mẹ hả?”
Một câu nói này khiến Cảnh Liêm Uy có chút dở khóc dở cười, lại chỉ là ôm chặt cô bé hơn.
Đây là con của bọn họ, đây là đứa con mà Ân Thiên Thiên đã dùng cả mạng sống để sinh ra cho anh, sao anh có thể không yêu chứ?
Nhưng mà cô lại nhẫn tâm bỏ rơi bọn họ ròng rã năm năm trời như vậy.
Dần dần, trong lòng của Cảnh Liêm Uy thậm chí đã có chút phẫn nộ, có chút tức giận…
Cảnh Nhan Hi đưa tay vỗ nhẹ lên lưng của ba mình, giống như là bình thường anh an ủi cô bé: “ba, không có chuyện gì đâu, chờ mẹ trở về rồi thì Nhan Hi sẽ trông chừng mẹ thật kỹ giúp cho ba, không cho mẹ chạy lung tung khiến ba lo lắng có được hay không? Ba không cần phải đau lòng…”
Tiếng nói của trẻ con vang vọng ở bên tay của anh, Cảnh Liêm Uy ôm cô bé ở trong lòng của mình, rũ mắt xuống nhìn cô bé rồi hỏi: “Nhan Hi, con có nhớ mẹ không, con có ghét mẹ của con hay không, có oán giận cô ấy vì đã không ở bên cạnh con hay không…”
Chớp chớp đôi mắt to đen nhánh sáng ngời, Cảnh Nhan Hi ngoan ngoãn lắc đầu nói: “Ba, con cảm thấy mẹ chắc chắn là bởi vì biết ba đau lòng cho nên mới để Nhan Hi lại, như vậy thì Nhan Hi có thể luôn ở bên cạnh của ba, không cho ba đau lòng. Nếu như Nhan Hi cũng đi theo mẹ thì bên cạnh của ba cũng chỉ có lại một mình ba, Nhan Hi không thích!”
Mặc dù người bạn nhỏ Nhan Hi được toàn bộ nhà họ Cảnh chiều chuộng trong lòng bàn tay, nhưng mà từ xưa đến nay Cảnh Liêm Uy cũng sẽ không cưng chiều con bé, dạy bảo cô bé cực kỳ tốt, ngay cả phương diện suy nghĩ cũng sẽ hiểu chuyện hơn người, chỉ là sự hiểu chuyện này cũng không biết là do nguyên nhân bởi vì bên cạnh chỉ có ba hay là còn bởi vì nguyên nhân gì khác…
Hơn nửa đêm, người bạn nhỏ Nhan Hi buồn ngủ đến không chịu được, nhưng mà vẫn ngoan ngoãn an ủi ba của mình, cô bé nói: “Ba không