Chỉ đáng tiếc bây giờ thái độ của La Anh Hồng đối với con trai trở nên rất thờ ơ, bởi vì chị ây nhớ những lời dặn dò trước đây của Đường Ninh.
“Tôi đã sớm nói.
Tại buổi hẹn đó, chúng ta đã cắt đứt mối quan hệ mẹ con.
Cậu đi đường cậu, tôi đi đường tôi” La Anh Hồng trực tiếp trả lời con trai.
“Xem như mẹ giúp con.
Tuy răng con thừa nhận hiện tại mẹ nồi tiêng một chút, nhưng vẫn kém xa Phùng Tịnh.
Cũng có thê coi như là giúp đỡ con trai của mẹ.
Cô ây đã hứa gả cho con rồi, chỉ cân mẹ đừ ng gây phiên phức cho cô ây nữa.” Người con trai cao lớn nhìn đông nhìn tây, hết lần này đến lần khác làm vỡ máy tác phẩm thủ công của mẹ mình.
La Anh Hồng liếc nhìn con trai, không trả lời, đợi vài giây sau mới gọi trực tiếp cho nhân viên bảo vệ: “Có người ở đây kiếm chuyện, phiền bảo vệ đến đây.”
Khi con trai của La Anh Hồng thây vậy, cậu ta lập tức tức giận nhìn chị ấy: “Dù sao tôi cũng là con ruột của bà, sao bà có thê đôi xử với tôi như vậy?”
“Cậu vẫn nhớ rằng cậu là do tôi sinh ra, nhưng thật ra cậu lại yêu đương với kẻ thù của tôi.” La Anh Hồng trực tiếp đánh trả: “Đừng lãng phí thời gian ở chỗ tôi nữa.
Chuyện giữa cậu và Phùng Tịnh không liền quan gì đến tôi.
Nhân lúc tôi chưa có dự định nói ra mây chuyện xâu của các người, tôn trọng tôi một chút, nêu không cậu cũng không cần tồn tại Thịnh Kinh nữa.
Khuôn mặt của người con trai cao lón tái nhợt vì tức giận, bởi vì cậu ta không ngờ răng lân này La Anh Hồng lại cứng răn như vậy.
Cậu ta nghĩ tất cả những gì La Anh Hồng làm là để đòi lại con trai mình; nhưng lại không ngờ La Anh Hồng mà cậu ta thây lại thực sự muôn sông cuộc đời của chính mình.
Đột nhiên, cậu ta hoảng sợ.
Ngay sau đó, bảo vệ bước vào nhà của La Anh Hồng, La Anh Hồng chỉ vào con trai và nói với bảo vệ: “Lần sau gặp cậu ta, xin đừng đề cậu ta lên.”
“Được, cô La.” Vài người bước tới giữ chặt người thanh niên cao lớn.
“Ngoài ra, bảo cậu ta đền tiền rồi mới cho đi.” Nói xong, La Anh Hồng quay trở lại phòng mà không thèm nhìn con trai.
Bởi vì Đường Ninh đã dặn dò chị ấy không được mềm lòng với con