“Chủ tịch Hoàng vừa mới bắt tay với em đã đưa ra một mức giá cao ngât trời, muôn em về công ty của bọn họ.
”
La Sinh nói với Lâm Thiên trên thảm đỏ.
Lậm Thiển sững sờ một lát, nghiêng đầu nhìn vị tiêu thiên vương đang nồi tiếng này, nhìn cậu đang mỉm cười VỚI CÔ.
“Nhưng em đã thẳng thừng từ chối ông ta, em sẽ không trỏ thành Hạ Hàm Mạt thứ hai đâu.
”
Là một người đàn ông, La Sinh sẽ luôn ghi nhó hy vọng mà Đường Ninh mang lại cho cậu ây, cho dù là gặp được người mà cậu ây thích, người đó còn đối đầu với Đường Nỉnh, cậu sẽ không phản bội lại Đường Ninh và Cự Tỉnh.
“Chúng ta là một đại gia đình.
”
Lâm Thiển gật đầu, mỉm cười với La Sinh: “Yên tâm đi, thứ mà Cự Tinh mang lại cho em có thể không phải là tôt nhật nhưng sản sàng vì em mà dốc hét sức lực đề cho em một lồi thoát khi gặp phải khó khăn, thật lòng cô vũ em khi em đạt được vinh quang.
”
Trên thảm đỏ lấp lánh ánh đèn, La Sinh nhìn Lâm Thiên nở một nụ cười rạng rỡ.
Bởi vì việc gia nhập vào Cự: Tỉnh là lựa chọn đủng đắn nhất trong cuộc đời cậu.
Không bao lâu sâu hai người đã tiến vào hội trường, nhưng trước khi lễ trao giải bắt đâu, Phùng Tỉnh đã nhìn thấy Lâm Thiển ngồi ở hàng ghé đầu, chị ta cố tình đổi chỗ đến ngồi bên cạnh Lâm Thiền.
“Không ngờ rằng còn có thể gặp nhau thê này, nhưng không hề có vị trí của trợ lý và quản lý ở đây.
”
Lâm Thiền chẳng thèm ngó ngàng tới lời của Phùng Tịnh.
“Nếu bây giờ con có thê xuât hiện ở các sự kiện lớn rôi thì việc gì phải đi.
hành hạ một bà già chứ? Con có thê tự mình ra mắt.
”
Nghe xong câu nói của Phùng Tịnh, Lâm Thiên lạnh lùng nói: “Yên tâm, tôi sẽ không giỗng chị, chỉ biết đi Cướp đoạt thành quả của người khác.
”
Sắc mặt Phùng Tịnh tái đi, quay ra nhìn La Sinh đang ngồi bên cạnh Lâm Thiễn: “Thực ra con chăng qua cũng giồng mẹ mà thôi, thích đứng núi này trông núi nọ.
”
Sau khi Lâm Thiển hiểu được ý của Phùng Tịnh, ánh mắt cô lộ rõ vẻ không kiên nhẫn: “Tôi không nhơ nhớp bẩn thỉu như: chị, còn nữa, chị mau trở về vị trí của mình đi, tôi không muôn nhìn thầy chị thêm