Đường Ninh vừa quay đầu lại thì trong mắt hiện lên một tia lãnh đạm khiến người khác e ngại.
Cô lạnh lùng nhìn Mặc Vũ Nhu, giống như đang giễu cọt lại vừa như khinh thường.
Không phải ai cũng giống như cô, nhưng… câu nói này Đường Ninh lại không nói ra.
Bởi vì cô biết cho dù cô nói gì thì Mặc Vũ Nhu cũng sẽ xuyên tạc.
Ở cửa, vẻ mặt Hàn Vũ Phàm lạnh lẽo nhìn hai người, nhất là khi nghe thấy câu nói sau cùng kia.
Chẳng lẽ đúng là vì Ngôi Sao Thời Đại lôi kéo nhân tài cho nên Đường Ninh mới có địa vị như hôm nay? Hàn Vũ Phàm không cam lòng cho nên lạnh lùng nói với Đường Ninh: “Đến phòng làm việc của anh một chút.”
Đường Ninh từ trên ghế đứng dậy, đi theo sau Hàn Vũ Phàm, hai người một trước một sau đi vào văn phòng.
Hàn Vũ Phàm cúi người chống lên bàn làm việc, không quay đầu lại chất vấn Đường Ninh: “Vũ Nhu nói có đúng không? Có phải em với tổng giám đốc của Ngôi Sao Thời Đại có quan hệ mờ ám không?”
“Không có.” Đường Ninh trả lời gọn gàng dứt khoát.
*Em còn nói dối anh, vào đêm trao giải hôm đó tổng giám đốc Ngôi Sao Thời Đại chính miệng nói với anh là đã lôi kéo em vô số lần.
Đường Ninh, không ngờ em vẫn luôn giả vờ ngây thơ và thanh cao ở trước mặt anh.
Uổng công trong lòng anh còn thấy áy náy với em.”
“Nếu coi Mặc Vũ Nhu nói gì thì chính là như vậy thì anh sao phải hỏi tôi làm gì?” Trong giọng nói của Đường Ninh không có một tia gợn sóng.
Đối với Hàn Vũ Phàm, lòng cô đã nguội lạnh từ lâu rồi.
“Được, được lắm! Đường Ninh, em nhằm vào anh với Vũ Nhu khắp nơi, hóa ra em mới là cao thủ yêu đương vụng trộm đã được dày công tôi luyện.” Hàn Vũ Phàm quay người lại, tràn đầy oán hận với Đường Ninh, bởi vì anh ta rất muốn biết rốt cục là từ khi nào Đường Ninh và tổng giám đốc Ngôi Sao Thời Đại thông đồng với nhau.
Chẳng lẽ là từ khi họ còn ở bên nhau?
Ba năm trước đây Ngôi Sao Thời Đại đã từng lôi kéo Đường Ninh, ba năm… Còn anh ta thì vì sợ làm cô tổn thương mà vẫn luôn che giấu Mặc Vũ Nhu!
“Tiện nhân!”
Mặc dù đây là từ mà Hàn Vũ Phàm đã từng nghĩ vô số lần trong lòng, nhưng hôm nay là lần đầu tiên anh ta mắng ra khỏi miệng, mà lại còn ngay trước mặt Đường Ninh.
Đôi mắt Đường Ninh bỗng nhiên lạnh lẽo như băng, chỉ thấy ánh mắt tinh nhuệ của cô nhìn Hàn Vũ Phàm, sau đó nói từng chữ một: “Bởi vì hai chữ này, tôi thề, tôi sẽ khiến cho Thiên Nghệ diệt vong nhanh gấp bội.”
“Hàn Vũ Phàm, không phải ai cũng vô liêm sỉ giống như anh đâu, Mặc Vũ Nhu và Hàn Nhược Tuyết không làm gì được anh thì sao, anh nghĩ tôi cũng không làm được gì hả?”
“Nửa tháng! Tôi sẽ khiến anh phải ném trải mùi vị mắt tắt cả.
Hàn Vũ Phàm nhìn Đường Ninh, nhìn những lời nói vừa được Đường Ninh thốt ra như lời thề, trong lòng đột nhiên hơi sợ sệt.
Qua khoảng thời gian giao chiến này, anh ta biết Đường Ninh là người sẽ không bỏ cuộc nếu chưa đạt được mục đích.
Hơn nữa, cô còn rất bình tĩnh, chẳng ai biết được bước tiếp theo cô muốn làm gì.
Khi bạn muốn tính kế với cô ấy, cô ấy luôn có thể xoay chuyền tình thế một cách thần kỳ.
Hàn Vũ Phàm hơi hối hận vì lời mắng chửi lúc nãy, nhưng…
bóng dáng của Đường Ninh đã khuát xa rồi.
Vậy mà anh ta lại mắng cô là tiện nhân… đúng là bực bội mà.
Dưới lầu, đúng là có người của Star Times công khai tới đón người.
Giám đốc điều hành của Star Times mời Đường Ninh tới dùng bữa tối.
Tuy nhiên, trong 3 năm qua Đường Ninh luôn từ chối, trước giờ chưa từng cho đối phương cơ hội.
“Chu tổng, xin lỗi, tôi cũng có xe.”
Đối phương lại bị từ chối, chỉ có thể giương mắt lên nhìn Đường Ninh đi xa, lái xe vào góc ngoặt.
Mà lúc này, không biết Lam Vũ lại chạy từ đâu tới, giang rộng hai tay chặn đường của đối phương, ngoài hình vẻ mặt ấy lại giống với Đường Ninh đến 7 phần.
“Đường Ninh không đi, vậy đổi thành tôi đi được không?”
Chu Ngạn Thanh nhíu mày, cô gái này gan thật, vậy mà lại dám trực tiếp chặn xe của ông ta, nhưng không thể phủ nhận, mặc dù Lam Vũ không có sự chuyên nghiệp và khí chất như Đường Ninh, nhưng trẻ tuổi lại là lợi thế của cô ta.
Vậy