“Vậy cũng quá tỉ tiện rồi nhỉ?”
“Chuyện câu dẫn tổng giám đốc Thiên Nghệ trước kia, người trong giới đều biết, chỉ là không ngờ cô ta lại to gan đến thé, lại dám mang cả con hoang đến nhận giải.”
“Cúp đến tay rồi cũng để bay đi, thật đáng buồn, thế nhưng vừa hay, loại người này phải được dạy dỗ như vậy, ngã từ nơi cao nhất xuống, cho cô ta chết đi!”
“Đây là truyền hình trực tiếp cả nước đó, không chỉ mỗi mắt mặt thôi đâu.”
Bên dưới sân khấu đang xì xào bàn tán, đối lập rõ ràng với cảnh tượng trên sân khấu, Mặc Vũ Nhu trừng lớn hai mắt nhìn Đường Ninh, trong con mắt mang đầy sự thù hận và hàn ý chết người.
Bởi vì cô ta đã hoàn toàn tỉnh ngộ, có thể hận cô ta như thế, có thể không tiếc bất cứ thứ gì mà đẩy ngã cô ta như vậy, thì chỉ có Đường Ninh, chỉ có Đường Ninh!
Đường Ninh nhất định đã sớm biết chuyện cô ta mang thai, nhưng lại che giấu tốt như vậy, lập kế hoạch đến mức không có chỗ hở.
Đường Ninh quá biết nhẫn nhịn, và cũng quá tàn nhẫn!
Cô không hề tố cáo Mặc Vũ Nhu vào lúc cô ta đang diễu võ giương oai, không chọn đúng lúc cô ta dẫm đạp cô mà phản kích, mà là lựa chọn trường hợp như thế này, để cô ta rơi vào con đường không thể lui, để cô ta muốn sống không được, muốn chết cũng không xong…
Thủ đoạn thông minh đến vậy…
Mặc Vũ Nhu ôm mặt khóc, cô ta đúng là quá coi thường Đường Ninh rồi, cô ta cực kỳ hối hận, cực kỳ đau đón, làm sao cô ta lại không hề đề phòng Đường Ninh cơ chứ?
“Đường Ninh, sao cô có thể ác như vậy?” Mặc Vũ Nhu gần như là nghiến răng bật thốt ra từng chữ, cố gắng kiềm chế sự tức giận của mình nói bằng giọng nghẹn ngào.
Đường Ninh nhìn Mặc Vũ Nhu, bình tĩnh mà thản nhiên, hai con người mang theo ánh sáng trầm lặng, giống như là đang xem một trò cười: “Đây không phải là điều cô nên nhận sao?
Mặc Vũ Nhu, cô đã hoàn toàn bị loại.”
Mặc Vũ Nhu nghiến răng nghiến lợi nhìn Đường Ninh, nhìn người phụ nữ giấu tài này, cô ta bỗng nhiên bật cười thê lương, mà cơ thể, dường như cũng càng ngày càng nặng, nặng dần theo thời gian…
“Máu… Mau nhìn kìa, Mặc Vũ Nhu chảy máu, có phải là sảy thai hay không?”
“Trời ơi, hóa ra chuyện mang thai là thật… Đúng là buồn nôn thật sự.”
“Loại người này, cướp vị hôn phu của người khác, còn đi rêu rao với người khác, sảy thai là đáng đời, ác giả ác báo, ngay cả ông trời cũng chịu không nỗi.”
Theo tiếng hô của khách mời dưới sân khấu, bên chủ trì tìm tổ khám bệnh đến, đặt Mặc Vũ Nhu lên cáng cứu thương rồi đưa đi, mà toàn bộ quá trình này, ánh mắt của Mặc Vũ Nhu đều đặt trên người Đường Ninh, đồng thời dùng khẩu ngữ nói với cô, tôi đúng là rất thảm, nhưng mà cô cũng đừng nghĩ mình tốt hơn được bao nhiêu, Đường Ninh, cô còn không biết mình đã bị Hàn Vũ Phàm bán đi sao?
Mặc Vũ Nu cho rằng ít nhất Đường Ninh sẽ lộ ra một chút hoảng loạn, nhưng mà cô vẫn tự nhiên như thế, không hề bị ảnh hưởng bởi Mặc Vũ Nhu.
Sau đó Mặc Vũ Nhu thê lương cười, đúng thế, Đường Ninh dùng thủ đoạn như thế, hoàn toàn đầy ngã cô ta, không có thời gian xoay sở, làm sao có thể e ngại trò vặt này của Hàn Vũ Phàm?
Đường Ninh à, Đường Ninh, cô đáng sợ đến mức khiến người ta nghẹt thỏ!
Đây là một bữa nhạc đệm nho nhỏ trước buổi lễ trao giải, Mặc Vũ Nhu lập tức được người của ban tổ chức đưa đến bệnh viện, nói cách khác, tin tức Mặc Vũ Nhu mang thai và sinh non đã bị nhân dân cả nước biết được, phóng viên cũng nhao nhao chạy đến.
Sau đó, lễ trao giải bị tạm dừng tầm hai mươi phút, chờ đến lúc ban tổ chức sắp xếp xong lại một lần nữa tiếp tục trao những giải thưởng khác, thế nhưng Đường Ninh đã quay về chỗ ngồi của mình.
Ở vị trí đầu tiên của dãy bên trái, Lý Dục quay đầu nhìn xuyên qua đám người, thấy dáng vẻ bình thản của Đường Ninh, trong lòng cũng bắt đầu sinh ra một chút e ngại, bởi vì vốn dĩ ông ta còn nghĩ trong trận chiến giữa Đường Ninh và Mặc Vũ Nhu, thì Đường Ninh vẫn luôn ở thế yếu, thế nhưng đến lúc xảy ra chuyện vừa rồi, Lý Dục mới hiểu được, người phụ nữ này tuyệt đối không thể