“Tổng giám đốc, xảy ra chuyện gì vậy?” Lục Triệt thấy ánh mắt âm trầm lạnh lùng của Mặc Đình, lập tức nhận ra, dường như Đường Ninh xảy ra chuyện.
“Người của Thế kỷ Sáng tạo đưa chị Long đi, bảo Đường Ninh qua ăn cơm, chắc là muốn ép cô ấy ký hợp đồng.”
“Nhưng những năm này, Thế kỷ Sáng tạo đã làm việc hợp pháp rồi, chắc không đến mức làm những việc đê hèn như vậy.” Trong lòng Lục Triệt kinh hãi, nhớ lại trước kia, chuyện Thế kỷ Sáng tạo bỏ thuốc cho nghệ sĩ nữ, hại diễn viên tự tử, từng náo loạn xôn xao.
Những năm này, sau khi Thế kỷ Sáng tạo đổi chủ, thì dần hợp pháp hóa.
Sao họ lại có gan trắng trợn đe dọa Đường Ninh chẳng chút kiêng dè?
“Loại thói hư tật xấu sa đọa đó vẫn ăn sâu trong xương tủy!”
“Vậy có cần tôi dẫn người đưa phu nhân về không?” Lục Triệt đề nghị.
“Không cần cậu đi, tôi sẽ đích thân đi.” Nói xong, Mặc Đình đứng dậy khỏi ghế làm việc, cầm chìa khóa xe, rời khỏi tòa nhà của Hải Thụy.
Không phải Đường Ninh không biết tiền thân của Thế kỷ Sáng tạo đã làm những mánh khóe thủ đoạn gì, nhưng đã bao năm trôi qua, chẳng phải Thế kỷ Sáng tạo đã hoạt động hợp pháp từ lâu, còn đạt được những thành tựu đáng kể sao? Tại sao đột nhiên lại dùng thủ đoạn như vậy với cô?
Ôm tâm trạng phức tạp Đường Ninh vội vã đến nhà hàng, trong lòng đã chuẩn bị đủ loại tâm lý.
Lúc ở Pháp, cô từng tận mắt nhìn thấy một cô gái cũng là người mẫu thử quần áo, vì đắc tội một đại gia có lai lịch, cuối cùng bị giết trong phòng khách sạn.
Ngành này có quá nhiều cay đắng, chưa bao giờ là viễn cảnh vẻ vang, diễm lệ như người ngoài ngành nhìn thấy.
Đường Ninh bình tĩnh lại, tự nhắc nhở bản thân phải bình tĩnh, cô không phải chỉ một mình, cô còn có Mặc Đình.
Nửa giờ sau, Đường Ninh lái xe đến nơi, nhưng cô không đi vào ngay, mà ngồi trong xe yên lặng chờ đợi.
Vừa rồi cô đã gửi cho Mặc Đình địa chỉ.
Cô nghĩ, cô phải đợi đến khi vệ sĩ tới, cảm thấy an toàn được đảm bảo, mới dám đi vào tìm chị Long.
Mười phút sau, vệ sĩ vẫn chưa tới, nhưng người của Thế kỷ Sáng tạo đã gọi điện thoại thúc giục cô.
Đường Ninh đặt điện thoại xuống, đang định hành động, nhưng trong bóng tối, một cánh tay thon dài vươn tới, trực tiếp kéo cô lại.
Đường Ninh cảnh giác quay đầu lại, sau khi phát hiện là Mặc Đình, bỗng thở phào nhẹ nhõm: “Sao anh lại đến?”
“Vào trước rồi lại nói.” Mặc Đình ôm vai cô, vội vàng đưa cô vào nhà hàng, cũng không cần tìm người phục vụ mà trực tiếp tìm đến phòng VỊP.
Người của Thế kỷ Sáng tạo rõ ràng không ngờ rằng Mặc Đình sẽ xuất hiện cùng Đường Ninh.
Thực ra, người châm ngòi cho vụ việc này là tên paparazzi Lục Tiểu Khiên kia.
Cậu ta là con nuôi của chủ tịch Thế kỷ Sáng tạo.
Hôm nay Lục Tiểu Khiên chịu thiệt lớn như thế ở chỗ Đường Ninh.
Tắt nhiên, cậu ta phải tìm cách phản kích.
Mà Thế kỷ Sáng tạo hết lần này đến lần khác mời Đường Ninh nhưng cô đều từ chối không chút nễ nang, Thế kỷ Sáng tạo vốn đã ôm lòng ác cảm, thêm việc biết con nuôi mình chịu thiệt thòi trên tay Đường Ninh, liền dứt khoát dùng chút mánh khóe, muốn hù dọa cô người mẫu nhỏ này.
Nhưng không ngờ, đi cùng cô là Mặc Đình – chủ tịch Hải Thụy.
Trên bàn ăn pha lê sang trọng chỉ có Lục Tiểu Khiên và người đàn ông được gọi là Ngũ Gia – chủ tịch Thế kỷ Sáng tạo.
Mặc Đình dẫn Đường Ninh ngồi xuống đối diện họ.
Sau đó liếc nhìn hai người đối diện.
Không cần biết Ngũ Gia có bị dọa sợ hay không, nhưng Lục Tiểu Khiên…
Đôi chân hơi nhữn ra…
Bởi vì cậu ta nghi ngờ mình hoa mắt, nếu không thì sao cậu ta có thể thấy Mặc Đình ra mặt giúp Đường Ninh làm rõ sự việc?
Rốt cuộc cô ấy là ai? Làm thế nào lại có thể diện lớn như vậy?
“Tôi không ngờ, mời Đường tiểu thư lại có thể gặp Mặc tổng của Hải Thụy.
Thật sự thất lễ rồi.” Ngũ Gia là một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi, người gầy gò và tràn đầy sức sống, nhưng ánh mắt sắc lạnh đó luôn hướng về phía Đường Ninh và Mặc Đình, khiến trong lòng mọi người cảm thấy rất khó chịu: “Tôi nghĩ trong này chắc có sự hiểu lầm nào đó.
Nếu tôi biết Đường tiểu thư và Mặc tổng có quan hệ với nhau, lá gan có lớn hơn nữa, tôi cũng không dám làm chuyện không biết điều thế này, còn mong Mặc tổng rộng lượng bỏ qua.”
“Khó trách, Đường tiểu thư luôn có thể biến nguy thành an.
Hóa ra là do sau lưng còn