La Hạo thấy Lan Hề như vậy, lập tức gọi điện xác nhận với mọi người trong giới, lại phát hiện ra rằng, anh ta và Lan Hề đều đã mắc phải một sai lầm vô cùng chí mạng.
“Chúng ta đều tính sai thời gian rồi.”
“Ý gì?” Lan Hề không hiểu ý của La Hạo lắm.
“Sở dĩ Đường Ninh dám yên tâm to gan xuất hiện trong runway của Hải Nghệ hóa ra là vì không có sự xung đột về thời gian.
Bắt đầu từ vài số trước, nhân vật talkshow của Phong Thái đã tiến hành đọc hồ sơ, về sau chậm trễ 1 tiếng, nhưng chúng ta đã không chú ý chỉ tiết này.”
Ước chừng trước đây mọi người đều nhớ thời gian phát sóng của Phong Thái là 8 giờ tối, cho nên dù từ sớm đã thông báo sẽ đọc lại hồ sơ, nhưng Lan Hề vẫn không để tâm, cho rằng thời gian phát sóng của Phong Thái không thay đổi.
“Đường Ninh này thật sự là quá thông minh!”
“Vậy bây giờ phải làm sao? Chỉ có thể trơ mắt xem Đường Ninh tham gia Chương trình?” Lan Hề không cam tâm, vỗ mặt bàn.
Cô ta đã tốn nhiều công sức và tâm huyết như vậy, thậm chí còn không ngại dùng cả thủ đoạn bắt cóc, đe dọa, nhưng, cuối cùng, lại bị Đường Ninh trực tiếp ra oai một phen?
Thực ra, lúc Đường Ninh biết chuyện chị Long bị đe dọa thì đã trên đường đến đài truyền hình.
Sau khi cô ấy biết rằng buổi biểu diễn của Lý Đan Ni bắt đầu lúc bảy giờ còn cuộc phỏng vấn đặc biệt của cô ấy bắt đầu lúc chín giờ, cô ấy lập tức lựa chọn đi xem Hải Nghệ runway.
Điều duy nhất cô ấy cảm thấy kỳ lạ là sao Lan Hè lại để cho cô ấy khoảng chênh lệch thời gian hai tiếng, để cô ấy có thể qua lại cả hai nơi?
Đây chính là cái mà Lan Hề gọi là ngăn cản? Bỏ ra bao nhiêu cố gắng như thế, thật sự là muốn ngăn cản cô tham gia ghi hình Chương trình của Phong Thái sao?
Nghiêm túc hả?
An Tử Hạo vì thế cũng bật cười: “Theo những gì tôi hiểu về Lan Hề, lần này, cô ta tuyệt đối là quyết sách sai lầm.”
“Quyết sách sai làm gì?” Đường Ninh truy hỏi An Tử Hạo.
“Chắc là không biết Phong Thái đổi giò rồi.” An Tử Hạo nhịn không được mỉm cười.
Sau khi Đường Ninh ra khỏi Hải Nghệ runway, muốn chạy nhanh đến đài truyền hình theo sự sắp xếp của An Tử Hạo, nhưng sau khi vào bãi đậu xe, Đường Ninh vừa nhìn liền thấy xe con của Mặc Đình, nên cô nhắn nhủ với An Tử Hạo một tiếng, rồi thuận thế mở cửa xe, ngồi vào vị trí ghế phụ.
.
Đọc truyện hay, truy cập ngay { TRUм tгцуeЛ.VЛ }
“Không phải nói là không cần đến sao?”
Mặc Đình quay đầu lại nhìn Đường Ninh, dùng bàn tay ấm áp, nâng bàn tay của Đường Ninh lên, kiểm tra lòng bàn tay của cô: “Không phải đã mang theo vệ sĩ sao? Sao lại muốn tự mình động thủ? Tay không đau sao?”
Đường Ninh cho rằng Mặc Đình sẽ quan tâm chị Long, quan tâm kết cục của Lý Đan Ni, quan tâm biểu hiện của Lục Triệt, không ngờ rằng điều đầu tiên anh ấy làm là quan tâm tay cô có đau không.
“Lúc đó rất vui vẻ, hiện tại hơi tê.” Đường Ninh nói thật, dù sao cũng là năm cái tát.
Nhưng có đủ sức lực, một chút cảm giác nào cũng không có là điều không thể.
Mặc Đình cầm bàn tay cô xoa xoa, vẻ mặt bất lực nhưng lại mang theo vẻ cưng chiều: “Anh thật không nghĩ tới em sẽ tự mình động thủ.”
“Cho là em thực sự có tính cách tốt như vậy?” Đường Ninh cười có chút vô hại.
“Đó là vì người nào đó biết anh có chống lưng cho, nên mới dám!”
Mặc Đình trừng cô một cái, giọng điệu vẫn có chút cưng chiều cùng trách cứ, đương nhiên có sự khác biệt một trời một vực với vẻ ngoài thường ngày ở công ty của anh: “Em toàn học không ngoan, không dùng kế sách vẹn toàn, cứ nhất định khiến anh lo lắng à?” Mặc Đình thả lòng bàn tay cô, sau đó tập trung lái xe, vì anh muốn đưa Đường Ninh đi cuộc phỏng vấn đặc biệt với Phong Thái.
“Có những việc, chỉ khi bản thân cũng đau thì mới nhớ tới nỗi đau mà người khác phải chịu vì mình.” Lần này, là chị Long chịu đựng thay cô, chịu đựng sự nhục nhã như vậy, còn bị Lan Hề cùng người thân uy hiếp, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới phản bội cô.
Cho nên, đừng nói là đau tay, kể cả đứt tay, cô cũng sẽ không cảm thấy không đáng.
Mặc Đình biết cô là người như thế nào, cũng biết cô có thể phấn đấu quên mình vì người bên cạnh, chỉ là trước đây cô có một mình, nhưng bây giờ… có