“JK là thương hiệu quần áo hàng đầu, tại sao tôi phải từ chối?”
Đường Ninh cười tủm tỉm nói một câu: “Chỉ là lần này cô ta đã tặng cho tôi tài nguyên tốt như vậy, thứ cô ta muốn cũng chắc chắn không đơn giản.”
“Anh sẽ cần thận đề phòng.” An Tử Hạo nói: “Em nhanh bắt kịp việc đổi múi giờ đi, cường độ công việc sau này sẽ rất lớn.”
Sau khi An Tử Hạo rời đi, Đường Ninh nằm trên giường nhắm mắt nghỉ ngơi, lẽ ra phải rất mệt nhưng đầu óc lại ngày càng thanh tỉnh.
Vì đây là sàn runway quốc tế nên hoàn toàn không giống những sàn diễn của thương hiệu nhỏ trước đây.
Nếu thực sự có thể đi mỏ màn của.JK, cô chắc chắn sẽ có thể nắm được càng nhiều tài nguyên quốc tế hơn.
Và giữa cô và Mặc Đình, dường như chỉ cách một bước này…
Hoặc có lẽ là tâm ý tương thông, điện thoại của Mặc Đình lại gọi tới, Đường Ninh cầm điện thoại, không khỏi bật cười: “Sao anh biết em đang nhớ tới anh?”
Thịnh Kinh lúc này đã là đêm, về đến cửa nhà không thấy bóng dáng quen thuộc, Mặc Đình đương nhiên nghĩ rằng, rõ ràng Đường Ninh không phải người ồn ào, nhưng… chỉ là cảm thấy trong nhà rất lạnh lẽo, thiếu cô, thật sự không quen…
“Bà Mặc, nếu em thật sự đi một tuần, thể xác và tinh thần của anh đều bị giày vò.
Giờ anh chỉ muốn thấy em, muốn ôm em, muốn hôn em.”
Ở một đất nước xa lạ, lại nằm trên chiếc giường hoàn toàn xa lạ, Đường Ninh mới tính là bị giày vò tra tấn.
“Nhưng Mặc tổng, bắt đầu từ tối, em có rất nhiều việc… chỉ có thể chịu đựng một chút trước.”
Chịu đựng?
Anh chưa bao giờ có ý định chịu đựng.
Nên, Mặc Đình vừa dỗ Đường Ninh ngủ, vừa nhắn tin cho Lục Triệt, yêu cầu anh ấy lập tức đặt vé máy bay đến Vương quốc Anh.
Nhưng sau cuộc gặp vội vã với Đường Ninh, anh sẽ phải bay về Thịnh Kinh ngay vì buổi tối có một bữa tiệc quan trọng.
Lục Triệt nhận được thông báo, nghĩ tới Mặc Đình sẽ bay như vậy trong 20 tiếng chỉ để gặp mặt Đường Ninh, thực sự có cần thiết?
“Đình… đợi em, nhanh thôi, em sắp có thể đứng kề vai bên anh.”
Mặc Đình nghe được lời nói mê sảng của Đường Ninh, trong lòng cảm động, phải bay 20 tiếng thì có làm sao? Anh đã nói từ lâu là, chỉ cần là việc Đường Ninh muốn làm thì anh sẽ đi cùng cô, cho dù chỉ là…
Vội vã gặp mặt cũng được.
Sáu giờ tối, Đường Ninh và An Tử Hạo đến buổi runway của JK.
Đây là một tòa giáo đường lớn ở ngoại ô London.
Chủ đề chính của JK số này là linh hồn và cuộc sống mới.
Tất cả trang phục đều lấy màu đen và trắng làm màu chủ đạo.
Hoa mạn đà la màu đen, cánh đen trắng, cùng các nguyên tố tượng trưng cho bóng tối và ánh sáng hoàn toàn được dung hòa trong đó, như thể là hai thái cực của sinh mệnh đang lôi kéo nhau…
Đến show runway quốc tế, rất hiếm khi thấy cảnh tê bức đến chướng khí mù mịt.
Trong hậu trường rộng lớn chỉ có cảnh các người mẫu liên tục thay đồ, trang điểm, khiến Đường Ninh cảm thấy dường như cô lại trở về năm 19 tuổi ở Pháp.
An Tử Hạo giao lưu với bên JK, còn Đường Ninh ở hậu trường thì thử đồ và trang điểm.
Trong show diễn của một thương hiệu hàng đầu như này, ngoài cô thì không có gương mặt phương Đông nào khác, vì số người mẫu phương Đông có thể tham gia buổi runway hàng đầu vốn không nhiều.
Đường Ninh đứng trước gương đứng, toàn thân trên dưới chỉ còn lại nội y màu đen, vì đây là trạng thái bình thường của người mẫu, lúc này chỉ cần giang hai cánh tay ra, tự nhiên sẽ có người mặc bộ quần áo mà nhà thiết kế ưng ý lên người cô.
Nhà thiết kế của JK là một người đàn ông khoảng 40 tuổi, coi như người mang nửa dòng máu Thịnh Kinh, để râu quai nón, cả người đầy khí chất nghệ sĩ.
Ông ấy đánh giá Đường Ninh từ trên xuống dưới, phát hiện đôi chân của Đường Ninh thật sự đẹp đến mức không thể bỏ qua.
Vì vậy, ông ấy búng tay, bảo trợ lý lấy bộ đồ tủ