Phương Dục nghiêng đầu nhìn Hoắc Thanh Thanh, trả lời rất thật lòng, không có sự ngả ngớn như ngày thường: “Sẽ không ai cần một người luôn luôn phủ định bản thân.”
Câu trả lời của Phương Dục luôn luôn kín kế không một lỗ hồng, lần này cũng thế.
Tránh nặng tìm nhẹ nói rằng tâm trạng của Hoắc Thanh Thanh không tốt, đồng thời cũng đánh Thái Cực né tránh đáp án câu hỏi của Hoắc Thanh Thanh, không phải anh ấy muốn hay không, mà là chỉ cần là đàn ông thì sẽ không muốn.
Hoắc Thanh Thanh suýt chút nữa quên mát, thân phận của Phương Dục chính là tổng thanh tra nghệ sĩ và tổng thanh tra bộ phận PR của Hải Thụy, anh ấy nói chuyện chưa từng để lộ ra kẽ hở, không bao giờ để người ta bắt được lỗ hồng.
Cho nên cô ấy bật cười, yên tĩnh ngồi trong xe, không nói gì.
Cô ấy không thích cái cảm giác nhìn không thấu kia, cũng không thích che giấu, càng quan trọng hơn là cô ấy sợ hãi, cô ấy đã sợ hãi từ lâu rồi.
Có lẽ là cảm thấy không khí trong xe quá yên tĩnh, cho nên Phương Dục ho nhẹ hai tiếng, nói với Hoắc Thanh Thanh: “Đến nhà cô rồi…”
“Vậy cảm ơn nhiều, không cần tiễn…” Nói xong, Hoắc Thanh Thanh liền muốn xuống xe, nhưng Phương Dục bỗng nhiên lại làm ra một hành động mà đến cả bản thân anh ấy cũng không thể lí giải được, anh ấy cúi người ấn tay của Hoắc Thanh Thanh xuống, nghiêm túc giải thích.
“Chuyện tôi kéo Chân Mạn Ny là thật, nhưng mà… tôi chưa từng coi cô ấy là phụ nữ.”
Hoắc Thanh Thanh sửng sốt một chút, kinh ngạc vì Phương Dục thế mà lại giải thích với cô ấy, sau đó đầu óc của cô cũng giống như bị động kinh, hỏi anh một câu: “Vậy anh xem ai là phụ nữ?”
Phương Dục buông Hoắc Thanh Thanh ra, sau đó trả lời một câu: “Con gái tôi…”
Hoắc Thanh Thanh trừng mắt với Phương Dục, thuận tay mở cửa xe, bước xuống khỏi ô tô của Phương Dục.
Phương Dục cười khẽ, xua xua tay với Hoắc Thanh Thanh, sau đó lái xe rời khỏi căn hộ.
Mà Hoắc Thanh Thanh mặc dù vẫn chưa hoàn toàn nguôi giận, nhưng ít nhất thì Phương Dục cũng đã giải thích với cô ấy.
Chỉ là cứ thận trọng nói chuyện với tất cả mọi người, vẫn rất mệt mỏi…
Một mặt khác, đối tượng mà bạn học giới thiệu cho cô ấy, đối phương đang cố ý? Hay là vô tình?
Nếu như là cố ý, vậy thì chỉ có thể nói là, đối phương thật sự ác độc.
Cuối cùng buổi xem mắt lại bị Phương Dục cản trở, chuyện lần này Hoắc Thanh Thanh không nói với Đường Ninh, bởi vì cô ấy Thanh xuông, nghiêm túc giải thích.
“Chuyện tôi kéo Chân Mạn Ny là thật, nhưng mà… tôi chưa từng coi cô ấy là phụ nữ.”
Hoắc Thanh Thanh sửng sốt một chút, kinh ngạc vì Phương Dục thế mà lại giải thích với cô ấy, sau đó đầu óc của cô cũng giống như bị động kinh, hỏi anh một câu: “Vậy anh xem ai là phụ nữ?”
Phương Dục buông Hoắc Thanh Thanh ra, sau đó trả lời một câu: “Con gái tôi…”
Hoắc Thanh Thanh trừng mắt với Phương Dục, thuận tay mở cửa xe, bước xuống khỏi ô tô của Phương Dục.
Phương Dục cười khẽ, xua xua tay với Hoắc Thanh Thanh, sau đó lái xe rời khỏi căn hộ.
Mà Hoắc Thanh Thanh mặc dù vẫn chưa hoàn toàn nguôi giận, nhưng ít nhất thì Phương Dục cũng đã giải thích với cô ấy.
Chỉ là cứ thận trọng nói chuyện với tất cả mọi người, vẫn rất mệt mỏi…
Một mặt khác, đối tượng mà bạn học giới thiệu cho cô ấy, đối phương đang cố ý? Hay là vô tình?
Nếu như là cố ý, vậy thì chỉ có thể nói là, đối phương thật sự ác độc.
Cuối cùng buổi xem mắt lại bị Phương Dục cản trở, chuyện lần này Hoắc Thanh Thanh không nói với Đường Ninh, bởi vì cô ấy vì anh mà chịu tủi nhục.
“Xong chưa?”
Đường Ninh nhẹ gật đầu, theo quán tính nhón chân lên cắn một cái lên bờ vai anh, đây là bí mật nhỏ của hai vợ chồng, bát kể Đường Ninh có vui vẻ hay không cô đều làm thé.
Mà Mặc Đình, bất kể anh có đau hay không cũng sẽ không biểu lộ ra ngoài, chỉ đưa tay ôm lấy cô, hôn lên đỉnh đầu cô rồi mới hài lòng mặc áo khoác rời khỏi nhà.
Đường Ninh đứng bên cửa số nhìn xe Mặc Đình rời đi, đặt tay lên lồng ngực chỗ trái tim mình đang đập thình thịch, không biết là chuyện gì xảy ra, bọn họ là vợ chồng đã lâu như vậy rồi, nhưng chỉ cần ở bên Mặc Đình, trái tim của cô vẫn cứ đập thật nhanh, giống như lúc bọn họ vừa mới