“Nhìn xem, không phải là đã tới rồi sao?” Cha Quyền mỉm cười nhìn Mặc Đình và Đường Ninh bước đến, ra hiệu cho Diệp Quyền ở bên cạnh đứng dậy.
Mặc nhị gia cũng nhìn thấy Mặc Đình, nhưng mà ông ta cũng không đặt ánh mắt lên người của Mặc Đình, đã nhìn mấy chục năm rồi, cũng chẳng có gì mới mẻ, cho nên ông ta đem ánh mắt đặt lên người Đường Ninh đi cùng Mặc Đình.
Cảm giác đầu tiên, cô bé này trong trẻo nhưng hơi lạnh lùng, nhưng mà cũng không thanh cao, nhìn sơ qua thì trông thật an tính, ánh mắt cũng không hung hăng chèn ép người khác, khiến cho người khác càng nhìn càng thuận mắt.
Vốn dĩ cả nhà đều cho rằng thằng cháu này muốn cô độc cả đời, không ngờ cũng có một ngày thông suốt.
Thế nhưng mà, tìm một người từ trong làng giải trí, liệu có sạch sẽ hay không?
“Mau ngồi xuống, kẹt xe phải không?” Mặc nhị gia nói với Mặc Đình.
Vốn nghĩ bất kể lí do gì khiến cho Mặc Đình đến trễ, anh cũng sẽ thống nhất một đáp án với ông ta, đó chính là kẹt xe.
Nhưng mà…
Đầu tiên, Mặc Đình giúp Đường Ninh kéo ghé, thân sĩ mời cô ngồi xuống, sau đó mới vừa kéo chiếc ghế bên cạnh ra, vừa trả lời: “Cũng không phải kẹt xe.”
Sắc mặt Mặc nhị gia biến đổi, mà sắc mặt của cha Quyền và Quyền Diệp ở phía đối diện cũng không tốt hơn là máy.
Đường Ninh nhìn Mặc nhị gia một chút, lại liếc sang Mặc Đình, cuối cùng phát hiện vẻ mặt như cười như không của Mặc Đình mới phản ứng được, cô nói: “Thật xin lỗi, hai vị trưởng bối, là do cháu trên đường đến đây bị kẹt xe, Mặc Đình vì đến đón cháu cho nên mới làm trễ nải thời gian, để mọi người đợi lâu, thật sự rất áy náy.”
Mặc nhị gia nghe xong, sắc mặt mới hòa hoãn trở lại, nhìn Đường Ninh với vẻ mặt khen ngợi.
Mà ở dưới bàn, Mặc Đình cầm lấy tay Đường Ninh, nhẹ nhàng ma sát, bao bọc bàn tay cô trong lòng bàn tay ấm áp của mình.
Đường Ninh hiểu rõ được lí do tại sao Mặc Đình lại làm thế, thật ra anh đang muốn tạo một cơ hội cho cô thể hiện, tranh thủ tạo ấn tượng tốt trước mặt người lớn trong nhà.
“Đây chỉ là việc nhỏ.” Cha Quyền xua tay, sau đó chỉ vào Đường Ninh và nói với Mặc nhị gia: “Tôi biết cô bé này, tin tức gần đây của Thịnh Kinh đa phần là nhắc đến cô ấy.”
Lời này của cha Quyền nghe giống như đang khích lệ Đường Ninh là người mẫu đang nổi tiếng, nhưng thực chất lại có ý bảo rằng người đàn bà này không đơn giản chút nào.
Mặc nhị gia nghe thấy, nghiêng đầu hỏi Mặc Đình: “Những chuyện kia cháu có biết không?”
“Đương nhiên là biết.”
“Vậy thì tốt rồi.” Mặc nhị gia hoàn toàn tin tưởng vào quyết định của Mặc Đình, có thể đi cùng vào những trường hợp như thế này, thì đã nói rõ đây là người phụ nữ mà Mặc Đình rất để ý, thật vất vả mới thoát được kiếp độc thân, tuyệt đối không được dọa người ta chạy mắt.
Cho nên Mặc nhị gia đương nhiên phải nói giúp Đường Ninh: “Thanh niên tất nhiên phải có chí tiến thủ, đương nhiên, so với Quyền Diệp nhà anh thì chúng tôi còn kém xa rất nhiều.”
Ý nói, Quyền Diệp nhà ông một ngày đổi ba người phụ nữ, có tư cách gì mà âm thầm chọc ngoáy cháu dâu tôi?
Thật ra người lớn hai nhà chẳng qua cũng chỉ làm dáng một chút, trên thương trường đao kiếm không có mắt, đã làm tổn thương nhau nhiều lần như thế, làm sao có chuyện vẫn là bạn tốt?
Quả nhiên, cha Quyền bị Mặc nhị gia chắn đến mức hoàn toàn nói không nên lời, thật lâu sau đó mới quay trở lại vấn đề chính: “Lần này Diệp Quyền không quản tốt cái miệng của mình, gây phiền phức cho Mặc Đình, tôi thật sự cảm thấy áy náy…”
“Ông Quyền, chỉ một câu áy náy… là xong rồi sao?” Mặc Đình hỏi lại cha Quyền.
“Nếu Mặc tổng thật sự có bản lĩnh, có thể chứng minh với truyền thông, cần gì phải tố cáo với cha tôi?” Giọng điệu của Quyền Diệp cũng rất ngả ngớn, thái độ rất ngạo mạn, hoàn toàn không phải đến để nhận lỗi, đương nhiên Mặc Đình cũng không có ý định để cho anh ta nhận lỗi.
“Mày còn nói nữa à!” Cha Quyên nổi giận quay đầu quát Quyền Diệp: “Mày suốt ngày ngoại trừ chơi đùa phụ nữ ra, thì còn có thể làm cái gì?”
“Con thật sự không hiểu, Tinh Hoàng sao phải bị Hải Thụy chèn ép?”
“Xem ra