Sau khi vào bệnh viện bị chẳn đoán mắc bệnh ung thư dạ dày.
Sau khi từ trên giường bệnh tỉnh lại, việc đầu tiên ông Quyền phải làm là nhờ thư ký hẹn luật sư, sau đó sai người đến Hải Thụy mời Mặc Đình.
Khi biết tin, người của Tỉnh Hoàng nhao nhao lần lượt đến bệnh viện, một số dặn ông Quyền chăm sóc cơ thể, một số yêu cầu ông Quyền nhượng quyền quản lý, thực ra những người này luôn có tham vọng.
Ông Quyền bị kích thích, bệnh đau dạ dày ngày càng nghiêm trọng, thư ký nhìn thấy thì hỏi ông Quyền có muốn liên lạc với Quyền Diệp không.
Ông Quyền yếu ớt xua tay, lúc này ông không muốn Quyền Diệp nhìn thấy dáng vẻ của mình bây giờ.
Trong phòng bệnh, một số cổ đông đang vận động ông Quyền chuyển nhượng cổ phần của nhà họ Quyền, ít nhất, tốt hơn là đưa cho Quyền Diệp.
Tuy nhiên, ông Quyền thì gắt gao, không nói nên lời, khuôn mặt già nua đầy hằn học và hồi hận.
Nếu sự giáo dục của ông ta đối với Quyền Diệp không phải là thất bại như vậy, nếu như…
Ông ta có thể dồn tâm trí nhiều hơn vào việc giáo dục con cái, chẳng phải… ngày nay sẽ hoàn toàn khác rồi sao?
“Giám đốc Quyền… Vì tình hình chung, ông nên gật đầu nhường quyền kinh doanh, nếu như giao Tinh Hoàng cho Quyền Diệp thì chúng tôi không thể yên tâm.”
“Tôi còn chưa chết.” Ông Quyền khàn giọng nói.
“Chúng tôi không có ý đó…”
Một lúc sau, Mặc Đình bước vào phòng bệnh dưới sự bảo vệ của vệ sĩ, khi các cổ đông của Tinh Hoàng nhìn thấy Mặc Đình xuất hiện, không khỏi đề phòng hỏi han: “Mặc tổng, sao anh lại ở đây?”
“Tôi mời Mặc tổng tới…” Ông Quyền ra hiệu cho thư ký đỡ mình lên, sau đó kêu luật sư tiến lên.
“Tỉnh Hoàng là giang sơn một tay tôi gây dựng, đúng là tôi không thể giao cho con trai tôi, bởi vì nó quá không chịu thua kém, nhưng tôi cũng sẽ không để cho các người!”
“Để bảo vệ Tinh Hoàng, tôi quyết định bán toàn bộ cỗ phần trong tay cho Hải Thụy, để Tỉnh Hoàng trở thành một phần của Hải Thụy.”
Chưa đợi Mặc Đình ngồi xuống, ông Quyền đã không thể chờ đợi được, lấy hợp đồng từ luật sư ra và đưa cho Mặc Đình: “Tôi biết rằng chỉ có cậu mới có thể làm cho Tinh Hoàng mạnh hơn.
Vì vậy, Mặc Đình, tôi sẵn sàng lấy giá thị trường giá thấp nhất để bán cổ phiếu của Tinh Hoàng, không biết, cậu có hứng thú này không?”
“Điều kiện duy nhất của tôi là… không được sa thải bất kỳ ai trong Tỉnh Hoàng.”
Mặc Đình nhận hợp đồng, lật xem vài trang, đột nhiên anh cảm nhận được sự tận tụy của ông Quyền đối với Tinh Hoàng, ông ta thà giao cho người ngoài còn hơn để cho người một nhà chà đạp.
“Con trai của ông đâu?”
“Tôi không có lỗi với nó, nó sẽ phải tự mình đi vì tương lai.”
Ông Quyền lắc đầu trong nước mắt, bởi vì ông biết rằng nếu giao Tỉnh Hoàng cho Quyền Diệp thì một ngày nào đó cũng sẽ nằm trong tay của Mặc Đình.
Còn hơn để nguyên khí của Tinh Hoàng bị tổn thương, hiện tại thà ông ta giao nộp đi, ít nhất bằng cách này, ông ta mới có thể yên tâm.
“Tôi là một doanh nhân.
Tôi không có lý do gì để từ chối một cơ hội như vậy.” Mặc Đình trả lời ông Quyền.
“Mặc tổng, cái này không thích hợp cho lắm?” Người của Tinh Hoàng lập tức phản đối.
“Tôi trả tiền, ông Quyền bán cổ phần.
Tại sao không thích hợp?” Mặc Đình trực tiếp hỏi: “Hay là các ngươi đều muốn quyền kinh doanh Tinh Hoàng?”
“Chẳng lẽ tôi là tổng giám đốc của Hải Thụy mà không thể khống chế được Tinh Hoàng của các người?”
Cảm nhận được sức mạnh của Mặc Đình, đám người này hy vọng nhị thế tổ sẽ ra tay ngăn cản anh, nhưng lúc này Quyền Diệp vẫn đang trồn trên du thuyền, không có kế hoạch trở về Thịnh Kinh.
“Mặc tổng, từ nay Tinh Hoàng giao cho cậu.”
“Ông Quyền, chỉ cần ông không hối hận.”
Ông Quyền chỉ cần Mặc Đình tiếp quản, mặc kệ Mặc Đình muốn tiếp tục duy trì công ty người mẫu hay chuyển đổi, ông ta biết rằng Mặc Đình có thể làm cho Tinh Hoàng rực rỡ hơn nên không hề lo lắng về điều đó.
“Thật đáng tiếc… Tôi lo lắng cho con trai của mình, nhưng tôi không thể kiểm soát nó mãi mãi.”
Sau khi nghe những lời này, Mặc