Nghĩ lại mình bị cảm lạnh mà Đường Ninh phản ứng lớn như vậy, Mặc Đình khẽ giật đầu: “Về phần Quyền Diệp, không cần phải báo cảnh sát.”
Lục Triệt nhìn Quyền Diệp đang uễ oải nằm trên mặt đất, không có hứng thú giãm thêm một chân nữa, vừa đi tới trước mặt Mặc Đình, nhanh chóng tìm bác sĩ phẫu thuật.
May mà chỉ là chấn thương nhẹ, quấn băng gạc cũng không phải là vấn đề lớn, nhưng Đường Ninh thực sự hoảng sợ, lập tức lái xe đến bệnh viện, còn chưa kịp ngụy trang đã đi tới quầy lễ tân hỏi Mặc Đình ở đâu.
May mà Mặc Đình hiểu rõ cô nên trực tiếp đợi ở tầng một, vừa nhìn thấy cô xuất hiện, lập tức yêu cầu Lục Triệt dẫn cô đến đó.
“Đó… là Đường Ninh, phải không?”
“Hình như người đang nói chuyện với cô ấy là… Mặc tổng?”
Các cô y tá nhỏ để ý đến hai người họ, bí mật lấy điện thoại ra quay phim.
Đường Ninh hoàn toàn không quan tâm đến những điều này, cô bước đến gần Mặc Đình hỏi anh: “Đau ở đâu?”
“Quần áo dày, da chỉ hơi bị xước.” Mặc Đình nói với cô.
“Vậy em vẫn phải xem.”
Để tránh bị theo dõi, Mặc Đình đưa Đường Ninh đến phòng bệnh yên tĩnh, sau đó ngôi ở trên giường, cởi áo gió, kéo áo sơ mi lên: “Thật sự chỉ là vết thương nhỏ.”
Phần eo và bụng trái của Mặc Đình được quấn một miếng gạc có kích thước lớn, mặc dù chảy ra máu đỏ, nhưng đó thực sự chỉ là một vết thương nhỏ.
Đường Ninh thở phào nhẹ nhõm rồi cúi người mặc quần áo cho Mặc Đình: “Anh có biết là anh làm em sợ chết khiếp.”
“Không sao đâu.” Mặc Đình vươn tay ôm Đường Ninh, ôm cô vào lòng an ủi.
“Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy?”
Mặc Đình ngồi thẳng lưng muốn giải thích tình huống phức tạp trước mắt, nhưng Lục Triệt đột nhiên gõ cửa nói: “Tổng giám đốc, giám đốc Quyền vừa qua đời.”
Mặc Đình lập tức đứng dậy, mở cửa nhìn Lục Triệt.
Lục Triệt giải thích: “Hóa ra ông ta không chỉ bị ung thư dạ dày, mà còn bị xuất huyết não.”
“Là người quen cũ với chú hai, Đường Ninh, chúng ta đi lên xem một chút.” Mặc Đình quay đầu lại nói với Đường Ninh, cho dù quá khứ có bao nhiêu ân oán, lúc này, người chết mới là quan trọng nhất.
Đường Ninh gật đầu, lập tức đi tới bên cạnh Mặc Đình.
Hai người trở lại phòng bệnh của ông Quyền lần nữa, lúc này không khí bên trong là một mảnh bi thương.
Quyền Diệp còn muốn bước tới túm áo Mặc Đình, nhưng lại bị vệ sĩ dùng sức kéo ra: “Mặc Đình, anh hài lòng chưa? Cha tôi chết rồi! Bây giờ anh có vui không?”
Đường Ninh nhìn vẻ mặt gớm ghiếc cùng đôi mắt trọn to của Quyền Diệp, lập tức nói với Quyền Diệp: “Chúng tôi vui vẻ làm gì? Chẳng lẽ người hi vọng ông ấy chết sớm không phải anh sao?”
“Cô đang nói vớ vẫn cái gì vậy?”
“Vậy thì anh có biết ông Quyền bị ung thư dạ dày không?”
Đường Ninh sắc bén hỏi: “Nếu anh không muốn ông ấy chết sớm, vậy thì tại sao anh vẫn chơi bời suốt ngày không ngâm mình trong chuyện làm ăn? Anh biết ông ấy không có người giúp đỡ, nhưng anh vẫn không chịu đảm đương trọng trách của một người con trai, làm đủ thứ chuyện phi thường kích thích thần kinh của ông ấy, như vậy, còn không phải mong ông ấy chết sớm thì là gì?”
“Tại sao cha anh lại muốn giao Tỉnh Hoàng cho Mặc Đình, bởi vì ông ấy biết rằng con trai mình không có khả năng quản lý Tinh Hoàng, và ông ấy không muốn công việc cả đời mình vất vả bị hủy hoại trong chốc lát.”
“Chờ xem, không có cha anh thì còn có ai nhìn anh nhiều hơn.”
Giọng điệu của Đường Ninh rất nặng nề, nhưng tất cả đều là sự thật.
Những lời này, như những mũi kim bạc dài, hết mũi này đến mũi khác, đâm thẳng vào trái tim anh ta.
Đương nhiên, còn có một lý do khác, bởi vì Mặc Đình bị thương không thể giải thích được, nếu Mặc Đình không nhanh chóng phản ứng, có lẽ bây giờ anh cũng đang nằm trên giường bệnh.
Quyền Diệp không thể phản bác Đường Ninh, chỉ xoay người chống ở trên giường bệnh, nhìn cha mình thêm vài lần, sau đó nặng nề bước đến