“Đoạt Hải Thụy…” Lâm Xung khẽ cười giễu cợn, sau đó đáp lại đối phương: “Mặc dù tôi không muốn thừa nhận, thế nhưng Mặc Đình là một nhà lãnh đạo vô cùng ưu tú.
Không ai có thể phủ nhận được điều này, hơn nữa bởi vì sự tồn tại của Mặc Đình, chí ít còn có thể cải chính được những xu hướng không lành mạnh trong giới giải trí, nhưng nếu thiếu đi Mặc Đình, Hải Thụy… thì từ nay chẳng qua cũng chỉ là một công ty giải trí không hơn không kém”.
“Bản thân giới giải trí là dùng để truy danh trục lợi.
Anh không phải cũng vì danh lợi cho nên mới đi theo dõi Đường Ninh đấy sao?” Đối phương thâm trầm sắc nén chỉ ra sự dối trá đạo đức giả của Lâm Xung.
“Cái giới giải trí mà tôi muốn là phát triển mạnh, là cạnh tranh, mà không giếng như cái dạng như Mặc Đình, mọi người đều tuân thủ nghiêm ngặt an phận thủ thường.”
“Hơn nữa, anh cho rằng Mặc Đình thực sự công tư phân minh sao? Ít nhất trong chuyện của Đường Ninh, anh ta không phải là Mặc Đình trước kia nữa rồi.”
“Tôi phải suy nghĩ về điều đó một chút.” Lâm Xung đầy tắm chỉ phiếu trở về: “Suy cho cùng, chuyện đối đầu với Mặc Đình, tôi cần phải cân nhắc thêm.”
“Anh muốn thế nào cũng được.” Đối phương không chút để ý lãnh đạm nói: “Chỉ là đừng trách tôi không nhắc nhở anh.
Ngày tôi đoạt được Hải Thụy, Thịnh Kinh nhất định không có chỗ cho anh dung thân.”
Lâm Xung không phải ngu ngốc, đương nhiên sẽ không bị một hai câu nói của đối phương liền trực tiếp gia nhập vào phe cánh của người đó, thế nhưng bây giờ, quả thực không phải là thời cơ tốt nhất để đối phó với Đường Ninh.
Bởi vì cô ta bây giờ đã được dán nhãn là người phụ nữ Mặc Đình.
Vả lại Hải Thụy vừa mới dọn dẹp xong một đống hỗn độn.
Lúc xe chạy vào Khải Duyệt Đế Cảnh đã là nửa đêm, hai vợ chồng im lặng bước vào nhà, ngay lúc Đường Ninh bật đèn, Mặc Đình trong nháy mắt vươn tay ôm chặt lấy cô, sau đó nói bên tai cô: “Cứ để anh ôm em như thế này một lát.”
Đường Ninh không nói gì, chỉ là cảm nhận được có đôi khi trên đôi vai của Mặc Đình đang gánh vác một gánh nặng ngàn cân, khiến cô cảm thấy xót xa, đau lòng.
Việc thu mua lại Tỉnh Hoàng, thực ra không làm anh cảm thấy vui vẻ, bởi đây vốn dĩ không thuộc về tham vọng của Mặc Đình.
“Ở trước mặt em, anh cũng có thể không cần kiên cường.”
Đường Ninh vuốt nhẹ lưng Mặc Đình: “Khi anh cần em, em cũng là bờ vai vững chắc nhất, đáng tin cậy nhất của anh.”
“Ông Quyền thế nhưng lại cứ như vậy cô đơn mà mắt đi… Em đột nhiên cảm thấy nghĩ lại mà sợ.
Nếu như không có anh ở bên cạnh em, có lẽ, đến cuối cùng em cũng sẽ như thế này, đến lúc chết đi cũng đều cô đơn.”
Đường Ninh cảm nhận được hai tay của Mặc Đình đang không ngừng siết chặt, vì vậy cô cũng cởi cúc áo gió của Mặc Đình và trực tiếp lao vào trong lòng anh.
“Thì ra cô đơn lại đáng sợ như vậy.”
“Anh đã mệt lắm rồi, chúng ta đi tắm rửa một chút rồi sau đó an ổn mà ngủ một giấc…” Đường Ninh rốt cục vẫn là bật đèn, nắm lầy tay Mặc Đình, cùng anh trở về phòng ngủ.
Trong khi xả nước giúp cho Mặc Đình, Đường Ninh trong lúc đó đột nhiên nghĩ đến một vấn đề.
Từ trước cho đến nay, cô đều luôn hiểu rõ mục tiêu của mình, cô có ước mơ của riêng mình, đó chính là trở thành một siêu mẫu quốc tế.
Nhưng còn Mặc Đình thì sao?
Cô chưa bao giờ nghe anh đề cập đến, ngoài mỗi ngày bận rộn công việc, lên kế hoạch làm thế nào để khiến người khác nỗi tiếng, lại chưa bao giờ nghĩ đến bản thân, hoặc thậm chí còn không làm dù chỉ là một việc cho riêng bản thân mình.
“Đang suy nghĩ gì vậy?” Mặc Đình tiến vào phòng tắm, nhìn thấy Đường Ninh ngắn người thì thấp giọng hỏi.
“Đang nghĩ không biết trở thành chủ tịch của Hải Thụy có phải là ước mơ của anh không?” Đường Ninh quay đầu trả lời.
Mặc Đình cởi áo ngủ, sững sờ tại chỗ, sau khi tiến vào bồn tắm mới lắc đầu: “Không phải.”
“Vậy là gì?”
_ “Một nhà biên kịch.” Mặc Đình buồn cười đáp, sau đó vẫy tay với Đường Ninh, “Vào đây.”
Đường Ninh cười cười, cũng cởi áo ngủ, bước vào trong bồn tắm, ghé vào trên ngực Mặc Đình, dĩ nhiên trước đó cô thuận thế xem qua vết thương trên eo Mặc Đình: “Lát nữa em sẽ băng bó lại lần nữa cho anh.
“
Mặc Đình đã thực hiện ước mơ của rất nhiều người, nhưng lại không có ai biết