Tim của Lư Vĩnh Chí càng đập nhanh hơn, nhưng vẻ mặt lại giả vờ vô cùng bình tĩnh: "A Triệt, con hiểu lầm rồi, lúc bố của con vừa mất, chú không hề ở bên mẹ của con, mà là tình cờ gặp được mẹ của con, chú thấy bà ấy một mình cô đơn lẻ loi rất khó khăn, nên đã nể mặt bố của con mà chăm sóc cho bà ấy, sau một thời gian dài, bọn chú mới nảy sinh tình cảm đến với nhau..."
"Ha ha..." Giản Minh Triệt cười chế giễu: "Ông đừng lừa gạt tôi nữa, tôi đã biết hết rồi.
Năm đó, ông và bố của tôi cùng theo đuổi mẹ tôi, nhưng mẹ tôi đã chọn bố tôi, do đó ông đã sớm có ý đồ với mẹ tôi rồi… Còn nữa, Vi Vi đã tìm thấy người thứ tư có mặt ở hiện trường năm đó, chính miệng ông ta đã nói, hồi đó con đường các ông cùng đi rất hẹp, chỉ cho phép một người đi qua.
Bố nuôi của tôi là người đi đầu tiên, còn ông là người đi cuối cùng, mà bố của tôi lại đi trước mặt ông.
Hôm đó, chỉ có ông mới có cơ hội hại chết bố tôi mà thần không biết quỷ không hay, ông có động cơ và cơ hội để gây án, do đó bố của tôi là do ông đã hại chết..."
Anh ta bóp chặt cổ của Lư Vĩnh Chí, Lư Vĩnh Chí không thể thở được, há miệng thở hổn hển như cá sắp chết.
Trương Nghi Như lo lắng đến bật khóc, ra sức gỡ tay anh ta ra: "A Triệt, con hãy bình tĩnh lại đi! A Triệt, nhất định là con đã hiểu lầm chỗ nào đó, chú Lư là bạn thân nhất của bố con, chú ấy sẽ không hại bố con đâu, con bị lừa rồi..."
"Tôi đang muốn hỏi bà đấy..." Giản Minh Triệt lạnh lùng nhìn Trương Nghi Như: "Bà có biết chân tướng hay không?"
Trương Nghi Như sửng sốt.
Giản Minh Triệt nhìn chằm chằm bà ta hỏi: "Bà có biết bố của tôi bị Lư Vĩnh Chí hại chết hay không?"
Trương Nghi Như lắc đầu nguầy nguậy: "A Triệt, con đang nói bậy bạ gì thế? Bố của con là bị Lâu Thịnh hại chết, chú Lư là bạn thân nhất của bố con, bọn họ giống như anh em ruột, làm sao chú ấy có thể hại chết bố con chứ?"
Giản Minh Triệt hoàn toàn phớt lờ lời nói của bà, đôi mắt đen láy lạnh lẽo giống như hố đen có thể nuốt chửng người khác: "Cho dù trước đây bà không biết thì bây giờ bà cũng đã biết, bà định làm thế nào?"
Trương Nghi Như trở nên sốt sắng: "Thằng nhóc này, sao con lại không nghe lời như vậy? Chú Lư không thể hại chết bố của con, con đừng nghe lời người khác nói lung tung, mau buông chú Lư ra đi."
"Tôi hiểu rồi." Giản Minh Triệt lạnh lùng nhìn chằm chằm bà ta, từ tốn nói: "Cho dù bà biết được chân tướng cũng không quan tâm, đúng không? Bà chẳng hề để tâm đến việc năm đó ai đã hại chết bố của tôi, cũng không muốn trả thù cho bố của tôi đúng không?"
“Không đúng.” Trương Nghi Như nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của anh ta thì trong lòng hoảng loạn, vội vàng nói: “A Triệt, con nghe mẹ nói, con đã bị người khác lừa rồi, bố của con thật sự đã bị Lâu Thịnh hại chết, trên đời này, chỉ có mẹ và chú Lư là đối xử tốt với con nhất, con đừng tin lời nói dối của người khác, để bọn họ chia rẽ mối quan hệ của chúng ta."
"Bà đối xử tốt với tôi nhất ư?" Giản Minh Triệt cười mỉa mai: "Nếu bà đối xử tốt với tôi nhất thì tại sao sau khi bố tôi qua đời, bà lại từ bỏ quyền nuôi dưỡng tôi? Bà là mẹ ruột của tôi, sau khi bố tôi qua đời, chỉ cần bà chịu đòi quyền nuôi dưỡng tôi thì chắc chắn bà có thể giành được, nhưng bà lại không cần tôi..."
"Mẹ đã giải thích với con rồi, lúc đó mẹ chẳng còn gì cả, thân mình còn lo chưa xong thì lấy đâu ra năng lực để nuôi nấng con." Trương Nghi Như nhìn thấy ánh mắt mỉa mai của anh ta thì trong lòng vừa chột dạ vừa hoảng hốt: "Sau khi mẹ tìm được việc làm, có được năng lực nuôi dưỡng con đã gấp gáp quay về tìm con, nhưng lúc đó, con đã được Lâu Thịnh nhận nuôi, nếu con đi theo mẹ, chỉ có thể sống một cuộc sống bình thường, thậm chí một ngày không đủ ba bữa, nhưng nếu con được nhà họ Lâu nhận nuôi sẽ được ăn no mặc đẹp, được học ở ngôi trường